Góc Phố Với Cây Kem Trái Tim – Truyện Ngắn Ngôn Tình Lãng Mạn Đầy Xúc Cảm

1. Khi Thành Phố Đến Gõ Cửa – Những Mảnh Ghép Tình Yêu Đầu Đời

Tôi vẫn nhớ cái cách mà ánh nắng chiều rơi xuống góc phố hôm ấy – ấm áp nhưng có chút gì đó cay cay, như đang tiễn biệt một điều gì quan trọng sắp mất. Năm 2002, thị trấn Phố Mới vẫn còn mang trong mình những dấu vết của một thời đã qua: những bức tường vôi loang lổ kể chuyện về bao mùa mưa nắng, những mảnh sân xi măng nứt nẻ nơi trẻ con từng chơi đá cầu, và cả những tiếng véo von của xe đạp trên con đường đất đỏ. Nhưng thế giới mới đang len lỏi vào, từng ngọn cỏ, từng viên gạch, biến đổi thị trấn nhỏ bé này theo một nhịp điệu mà không ai có thể cưỡng lại.

Lan đến đây như một cô gái trong những trang tiểu thuyết mà tôi từng đọc – với đôi mắt đen láy ánh lên khi nhìn xa, với mái tóc dài được buộc gọn bằng một sợi dây thun đã phai màu, và cả cái cách cô cúi đầu khi đi qua những ánh mắt tò mò của người dân địa phương. Cô là một trong những sinh viên đầu tiên từ vùng quê xa xôi về đây học đại học, mang theo trong chiếc va li cũ kỹ không chỉ quần áo và sách vở, mà còn cả mùi hương của những cánh đồng lúa chín, của làn khói bếp lửa khi mẹ nấu cơm chiều, và cả tiếng ru êm đềm từ những đêm trăng bên sông.

Căn phòng trọ mà Lan thuê nằm ở cuối con ngõ hẹp, đối diện với tiệm kem “Trái Tim Ngọt” – một tiệm nhỏ với bảng hiệu sơn màu đỏ đã bạc phếch, được treo lủng lẳng trên cái móc sắt gỉ sét. Mỗi lần gió thổi qua, bảng hiệu ấy kêu cót két như tiếng thở dài của ai đó. Từ cửa sổ phòng mình, Lan có thể nhìn thấy ánh đèn neon vàng vọt hắt ra từ bên trong tiệm, chiếu sáng những cây kem hình trái tim được sắp xếp gọn gàng trong tủ kính. Những đêm không ngủ được, cô thường ngồi bên cửa sổ, nhìn ra góc phố ấy, lắng nghe tiếng của thành phố về đêm: tiếng xe máy thỉnh thoảng chạy qua, tiếng ti vi từ nhà hàng xóm vọng sang, và cả tiếng gió thổi qua những tán lá bàng già cỗi.

Tiệm kem không chỉ là một cửa hàng bán kẹo ngọt, mà là một phần của ký ức tập thể của thị trấn. Ông nội của Hùng – chàng trai trông coi tiệm – từng du học ở Pháp vào những năm 1940, rồi mang về đây công thức làm kem từ Paris. Những năm tháng đầu, tiệm kem như một phép màu nhỏ giữa lòng thị trấn bụi bặm, thu hút không chỉ trẻ con mà cả người lớn đến thưởng thức. Nhưng thời gian trôi qua, những cửa hàng hiện đại mọc lên, và tiệm kem nhỏ bé này dần trở nên cô đơn, như một người già cô độc giữa thế giới trẻ trung và vội vã.

Hùng, hai mươi hai tuổi, với làn da rám nắng của những người con trai từ nhỏ đã quen với công việc chân tay, có đôi mắt đen long lanh như những viên bi thủy tinh mà trẻ con thường chơi. Anh sinh ra và lớn lên trong căn nhà nhỏ phía sau tiệm kem, nơi có cái sân nhỏ với cây ổi và vài chậu hoa phượng vĩ do mẹ anh trồng. Cha anh mất khi anh mười tám tuổi – một tai nạn xe máy trên con đường ướt trơn một buổi sáng mùa mưa. Từ đó, Hùng phải gánh vác trách nhiệm nuôi mẹ già yếu và giữ gìn tiệm kem – di sản duy nhất mà gia đình anh còn lại.

Lần đầu tiên họ gặp nhau là vào một buổi chiều mưa phùn tháng tư. Mưa rơi lát phát, không mạnh nhưng dai dẳng, thấm ướt áo sơ mi trắng của Lan khiến cô phải chạy vào tiệm kem để trú. Tiếng chuông leng keng khi cô đẩy cửa vào như một âm thanh từ quá khứ xa xôi, khiến cả hai người đều giật mình nhẹ. Hùng đang lau chùi tủ kính, bàn tay thô ráp của anh di chuyển nhẹ nhàng trên bề mặt lạnh, tạo ra những vệt sạch bóng loáng. Khi ngẩng lên nhìn thấy Lan, nụ cười tự nhiên nở trên môi anh – một nụ cười không màu mè, không gượng ép, mà ấm áp như ánh nắng sau cơn mưa.

“Chị mua gì ạ?” Giọng anh trầm ấm, mang âm hưởng địa phương đậm đà, khác hẳn với giọng nói của những sinh viên từ thành phố lớn mà Lan thường nghe ở trường.

Lan lúng túng nhìn vào tủ kính, nơi những cây kem hình trái tim được sắp xếp theo từng hàng ngay ngắn. Lớp vỏ socola nâu bóng phản chiếu ánh đèn, bên trong là phần kem vani trắng như tuyết. “Cho em một cây kem trái tim,” cô nói, giọng hơi run rẩy vì lạnh.

Hùng gật đầu, tay anh di chuyển khéo léo khi lấy ra một cây kem, gói cẩn thận trong giấy bạc sạch sẽ. “Mưa thế này, chị ăn kem không sợ lạnh à?” Anh hỏi, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nơi những hạt mưa vẫn rơi lộp độp.

Lan cười nhẹ, nụ cười đầu tiên từ khi cô đến thị trấn. “Em thích mưa. Nó làm mọi thứ sạch sẽ hơn.” Cô nhận cây kem, cảm giác lạnh từ giấy bạc truyền qua da tay, nhưng lạ thay, lòng cô lại ấm lên.

Từ khoảnh khắc ấy, tiệm kem trở thành điểm dừng chân quen thuộc trong cuộc sống của Lan. Không phải vì cô nghiện kem, mà vì cảm giác bình an mà nơi này mang lại. Mỗi chiều sau giờ học, khi chân mỏi vì đạp xe đạp cà tàng qua những con đường gập ghềnh, khi lòng nặng nề vì những bài tập khó hiểu, cô thường dừng chân ở góc phố này. Hùng dường như cũng chờ đợi cô – anh thường ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ bên ngoài tiệm, đọc báo hoặc chỉ đơn giản là ngắm dòng người qua lại.

Họ bắt đầu trò chuyện. Những câu chuyện ban đầu vụn vặt, không có gì to tát: về thời tiết, về những thay đổi của thị trấn, về những người khách quen của tiệm. Nhưng dần dần, những lời nói trở nên sâu sắc hơn. Lan kể cho Hùng nghe về làng quê cô, về những cánh đồng lúa chín vàng mênh mông, về tiếng gà trống gáy lúc bình minh, về mùi hương của những bông hoa sen nở trên ao đầm. Hùng lắng nghe, mắt nhìn xa xăm như đang hình dung ra những cảnh tượng mà cô miêu tả.

“Anh có bao giờ muốn ra khỏi đây không?” Lan hỏi trong một buổi chiều nắng vàng, khi họ cùng ngồi dưới tán bàng già. Những tia nắng lọt qua kẽ lá tạo ra những mảnh sáng tối lòe loẹt trên mặt đất.

Hùng im lặng một lúc, rồi cười buồn. “Có chứ. Anh từng mơ về Sài Gòn, về Hà Nội, về những con đường rộng lớn và những tòa nhà cao tầng. Nhưng rồi anh nhận ra, mình có thể đi đâu cũng được, nhưng trái tim vẫn ở lại đây.”

Lan hiểu. Cô cũng từng mơ về thành phố lớn, về những cơ hội nghề nghiệp, về cuộc sống văn minh và hiện đại. Nhưng càng sống lâu ở thị trấn này, cô càng cảm thấy gắn bó. Không phải với thị trấn, mà với những con người ở đây, với những kỷ niệm được tạo nên từng ngày.

Tình cảm giữa họ nảy nở một cách tự nhiên, như cách mà những bông hoa dại mọc bên đường. Không ai có thể nói chính xác khi nào nó bắt đầu, nhưng một ngày nọ, Lan nhận ra tim cô đập nhanh hơn mỗi khi nhìn thấy Hùng. Cô bắt đầu chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt: cách anh cười khi nghe một câu chuyện vui, cách anh nhíu mày khi tập trung lau chùi tủ kính, cách anh luôn để dành cho cô những cây kem đẹp nhất.

Hùng cũng vậy. Anh thấy mình chờ đợi cô mỗi chiều, thấy mình cẩn thận hơn trong việc làm kem, thấy mình muốn chia sẻ với cô những suy nghĩ sâu kín nhất. Nhưng cả hai đều e dè, không dám bộc lộ hết cảm xúc của mình. Họ như hai đứa trẻ ngại ngùng, che giấu tình yêu đầu đời sau những cử chỉ nhẹ nhàng và những cái nhìn trộm.

2. Những Ngày Tháng Như Kem Tan Chảy – Khi Trái Tim Tình Yêu Ngọt Ngào

Mùa hè năm ấy đến muộn nhưng nồng nàn. Nắng rưới xuống thị trấn với cường độ dữ dội, khiến những con đường nhựa mềm như bánh kẹo, khiến không khí run rẩy như ảo ảnh. Trong tiệm kem, chiếc quạt trần cũ kỹ quay chậm rãi, tạo ra luồng gió nhẹ không đủ để xua tan cái nóng oi bức. Nhưng với Lan và Hùng, đây là mùa hè đẹp nhất trong đời.

Họ đã quen với nhau hơn, những cuộc trò chuyện không còn e dè mà trở nên tự nhiên và thân mật. Lan thường ở lại tiệm đến tận tối, giúp Hùng sắp xếp đồ đạc, lau chùi bàn ghế. Cô học cách làm kem từ anh – những bí quyết được truyền từ ông nội Hùng: cách trộn kem cho đều, cách làm cho lớp socola bóng đẹp, cách tạo ra hình trái tim hoàn hảo.

“Bí quyết là ở đây,” Hùng nói, tay chỉ vào trái tim mình, “phải làm bằng tình yêu, kem mới ngon.”

Lan cười, nhưng trong lòng cô hiểu. Những cây kem do Hùng làm có vị đặc biệt, không chỉ là vì công thức cổ truyền, mà vì tình yêu mà anh dành cho công việc, cho tiệm kem, và bây giờ, có lẽ cả cho cô.

Những buổi tối, khi đóng cửa tiệm, họ thường ngồi bên ngoài dưới tán bàng, cùng nhau ăn một cây kem, cùng nhìn những ngôi sao vừa ló dạng trên bầu trời tím. Thị trấn về đêm có một vẻ đẹp khác – yên bình và thơ mộng. Ánh đèn vàng từ những ngôi nhà nhỏ hắt ra ngoài đường, tiếng cười nói của trẻ con chơi trong sân, tiếng phim truyền hình từ xa xa vọng đến.

“Em muốn kể anh nghe về ước mơ của em,” Lan nói trong một đêm như thế, giọng nhẹ nhàng như gió thổi.

Hùng quay sang nhìn cô, ánh đèn phố hắt vào khuôn mặt cô tạo ra những đường nét mềm mại. “Anh nghe.”

“Em muốn trở thành cô giáo văn học, như cô giáo cũ của em ở làng. Cô ấy dạy em đọc thơ, dạy em hiểu về tình yêu qua những trang sách. Em muốn truyền cảm hứng ấy cho những học sinh khác.”

Hùng gật đầu. “Anh tin em sẽ thành công. Em có cái gì đó đặc biệt, anh cảm nhận được.”

“Còn anh? Anh muốn gì?”

Hùng im lặng một lúc dài, rồi thở dài. “Anh muốn tiệm kem này tồn tại mãi, như một phần của thị trấn. Anh muốn những đứa trẻ trong tương lai vẫn có thể ăn kem trái tim như thế này, cảm nhận được vị ngọt ngào của tình yêu.”

Đó là lần đầu tiên anh nhắc đến từ “tình yêu” một cách trực tiếp. Lan cảm thấy tim mình đập thình thịch, khuôn mặt nóng lên dù trời đã tối.

Những ngày tiếp theo, họ càng gần gũi hơn. Lan đã thuộc lòng thời gian biểu của Hùng: anh dậy sớm lúc năm giờ sáng để chuẩn bị nguyên liệu, mở cửa tiệm lúc tám giờ, nghỉ trưa từ mười hai đến hai giờ, và đóng cửa lúc chín giờ tối. Cô biết anh thích uống cà phê đen không đường, thích đọc báo thể thao, và có thói quen hát nhỏ khi làm việc.

Hùng cũng vậy. Anh biết Lan học lớp văn học hiện đại, biết cô thích thơ Xuân Quỳnh và truyện ngắn Nguyễn Minh Châu, biết cô có thói quen viết nhật ký mỗi tối trước khi ngủ. Anh biết cô sợ sấm sét nhưng lại thích mưa, biết cô nhớ nhà nhất vào những buổi tối cuối tuần.

Họ bắt đầu có những cử chỉ thân mật hơn: tay chạm nhẹ vào tay khi đưa cây kem, vai tựa vào vai khi ngồi cạnh nhau, và những cái nhìn lưu luyến kéo dài. Nhưng vẫn chưa ai dám bước qua ranh giới cuối cùng.

Sự kiện quyết định xảy ra vào một buổi chiều cuối tháng bảy. Lan đến tiệm như mọi ngày, nhưng thấy Hùng ngồi một mình trong góc, vẻ mặt buồn bã. Cô tiến đến gần, lo lắng.

“Anh có chuyện gì vậy?”

Hùng ngẩng lên, mắt đỏ hoe. “Mẹ anh ốm nặng. Bác sĩ bảo cần phải mổ, nhưng chi phí rất cao. Anh… anh không biết làm sao.”

Lan ngồi xuống cạnh anh, tay đặt nhẹ lên tay anh. “Anh đã tìm cách vay tiền chưa?”

“Nhà anh đã cầm cố hết rồi. Ngân hàng đòi tiệm kem làm thế chấp, nhưng nếu mẹ anh không khỏi, anh cũng mất tiệm.”

Lần đầu tiên kể từ khi quen nhau, Lan thấy Hùng khóc. Những giọt nước mắt lăn dài trên má anh, khiến lòng cô như cắt. Cô không nói gì, chỉ ôm lấy anh, để anh tựa đầu vào vai mình. Họ ôm nhau trong im lặng, cảm nhận hơi thở và nhịp tim của nhau.

“Anh sẽ ổn thôi,” Lan thì thầm, tay vuốt nhẹ tóc anh. “Chúng ta sẽ cùng vượt qua.”

Từ “chúng ta” làm cho cả hai giật mình. Họ nhìn nhau, và trong khoảnh khắc ấy, không cần lời nói, họ đều hiểu rằng tình yêu đã chiếm trọn trái tim.

Hùng ôm cô chặt hơn. “Anh yêu em,” anh nói, giọng run rẩy vì xúc động.

“Em cũng vậy,” Lan trả lời, nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má.

Nụ hôn đầu tiên của họ diễn ra dưới ánh đèn vàng vọt của tiệm kem, với mùi vani ngọt ngào lan tỏa trong không khí. Đó là nụ hôn ngọt ngào nhưng cũng đắng cay, vì họ đều cảm nhận được những khó khăn phía trước.

Những ngày tiếp theo, họ cố gắng tìm cách giúp đỡ mẹ Hùng. Lan dùng tiền tiết kiệm của mình, gọi điện về xin bố mẹ gửi thêm tiền. Họ bán bớt đồ đạc trong tiệm, thậm chí cố gắng vay mượn từ những người quen. Nhưng số tiền cần thiết quá lớn, vượt quá khả năng của họ.

“Anh phải bán tiệm,” Hùng nói trong một đêm muộn, giọng đầy đau khổ. “Đây là cách duy nhất.”

Lan ôm anh, cảm thấy trái tim mình tan nát. Tiệm kem không chỉ là nơi làm việc của Hùng, mà là cả ký ức tuổi thơ, là di sản gia đình, là nơi tình yêu của họ nảy nở.

“Sau khi bán tiệm, anh sẽ đi đâu?” Cô hỏi, giọng run rẩy.

“Có lẽ về quê, hoặc đi Sài Gòn làm thuê. Anh cần tiền chữa bệnh cho mẹ.”

Họ ôm nhau khóc, cảm nhận sự bất lực trước số phận. Tình yêu có thể chiến thắng được nhiều thứ, nhưng không thể chiến thắng được hoàn cảnh nghiệt ngã của cuộc sống.

3. Vĩnh Biệt Những Mùa Hè – Tình Yêu Lãng Mạn Dang Dở Trong Ký Ức

Tháng tám về với những cơn mưa rào bất chợt, như nước mắt của trời đất đang khóc thương cho một tình yêu sắp kết thúc. Thị trấn Phô Mới tiếp tục thay đổi từng ngày: những ngôi nhà cũ bị phá bỏ để làm chung cư, những con đường được mở rộng, những quán cà phê hiện đại mọc lên như nấm sau mưa. Chỉ có góc phố với tiệm kem “Trái Tim Ngọt” vẫn giữ nguyên vẻ cũ kỹ, như một người già bám víu vào quá khứ.

Tin tức về việc bán tiệm lan truyền nhanh chóng trong khu phố. Những người hàng xóm, những khách quen của tiệm đều bày tỏ sự tiếc nuối. Có người đề nghị góp tiền giúp đỡ, nhưng số tiền quá nhỏ so với nhu cầu. Lan và Hùng cảm ơn tấm lòng của mọi người, nhưng trong lòng đều biết rằng không thể có phép màu nào xảy ra.

Những ngày cuối cùng, họ trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau. Lan không còn về trường vào buổi chiều nữa, mà ở lại tiệm giúp Hùng chuẩn bị cho việc đóng cửa. Họ gói từng cây kem còn lại, dọn dẹp tủ kính, sắp xếp những món đồ cần thiết. Mỗi việc làm đều nặng trĩu cảm xúc, như đang chuẩn bị cho một đám tang.

“Em sẽ không bao giờ quên vị kem này,” Lan nói, cầm trên tay cây kem trái tim cuối cùng do Hùng làm ra.

“Anh cũng vậy,” Hùng trả lời, đôi mắt nhìn cô đầy yêu thương. “Em là món quà đẹp nhất mà cuộc đời tặng anh.”

Họ ôm nhau, cảm nhận hơi ấm của nhau, cố gắng ghi nhớ từng chi tiết: mùi hương tóc, nhịp tim đập, cảm giác an toàn khi được ôm trong vòng tay người yêu.

Đêm cuối cùng, họ tổ chức một buổi tiệc nhỏ trong tiệm kem. Mời vài người bạn, vài hàng xóm thân thiết đến. Có người mang guitar, có người mang những bài hát cũ. Tiếng nhạc vang lên trong không gian nhỏ bé, tạo ra một bầu không khí vừa vui vừa buồn.

“Hôm nay là ngày đặc biệt,” Hùng nói với mọi người, “anh muốn cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng tiệm kem này trong suốt bao năm qua. Và đặc biệt, anh muốn giới thiệu với mọi người về Lan – người con gái mà anh yêu thương nhất.”

Lan đỏ mặt, nhưng mỉm cười hạnh phúc. Mọi người vỗ tay, chúc mừng họ. Trong khoảnh khắc ấy, dù biết rằng tương lai bấp bênh, họ vẫn cảm thấy hạnh phúc được công khai tình yêu của mình.

Buổi tiệc kéo dài đến nửa đêm. Khi khách về hết, chỉ còn lại Lan và Hùng trong tiệm. Họ ngồi bên nhau trên chiếc ghế đôi nhỏ, cùng nhau ăn cây kem trái tim cuối cùng.

“Anh sẽ nhớ em mãi mãi,” Hùng nói, đưa một nửa cây kem cho Lan.

“Em cũng vậy,” Lan trả lời, cắn một miếng kem, vị ngọt ngào hòa lẫn với vị mặn của nước mắt.

Họ yêu nhau trong đêm ấy – một tình yêu thuần khiết và trong sáng của tuổi hai mươi, với tất cả sự dịu dàng và nồng nàn. Đó là lần đầu tiên của cả hai, một kỷ niệm đẹp nhưng cũng đau đớn vì biết rằng có thể đây cũng là lần cuối.

Sáng hôm sau, người mua tiệm đến làm thủ tục. Họ là một gia đình trẻ từ thành phố về, có ý định mở quán cà phê hiện đại. Họ tỏ ra lịch sự nhưng có thể cảm nhận được sự không thể hiểu nổi tại sao Lan và Hùng lại buồn bã đến thế khi bán đi một tiệm kem cũ kỹ.

“Các anh chị đừng lo, chúng tôi sẽ giữ nguyên cái tán bàng này,” người chồng nói một cách cố gắng an ủi. “Nó rất đẹp và có giá trị lịch sử.”

Hùng gật đầu cảm ơn, nhưng trong lòng biết rằng không phải cây bàng mà là những ký ức gắn liền với nó mới quan trọng. Những buổi chiều ngồi dưới bóng mát, những lời tâm tình, những nụ hôn đầu đời – tất cả sẽ chỉ còn lại trong ký ức.

Việc dọn đồ diễn ra trong im lặng. Hùng gói gọn những kỷ vật của gia đình: bức ảnh ông nội trong bộ đồng phục du học sinh, cuốn sổ ghi công thức kem bằng tiếng Pháp, chiếc máy làm kem cũ kỹ nhưng vẫn hoạt động tốt. Lan đứng bên cạnh, thỉnh thoảng giúp anh gấp quần áo, sắp xếp sách vở, nhưng chủ yếu chỉ quan sát anh làm việc, cố gắng ghi nhớ từng nét mặt, từng cử chỉ.

“Em sẽ đi đâu sau khi tốt nghiệp?” Hùng hỏi, tay cầm cuốn album ảnh cũ.

“Em có thể xin việc ở trường trung học tỉnh, hoặc về dạy ở làng quê. Còn anh?”

“Anh sẽ đưa mẹ vào Sài Gòn chữa bệnh. Nếu may mắn, mẹ khỏi bệnh, anh sẽ ở lại đó làm việc.”

Họ đều hiểu rằng Sài Gòn và tỉnh nhỏ cách nhau không chỉ bằng khoảng cách địa lý. Đó là hai thế giới khác nhau, với nhịp sống khác nhau, với những cơ hội và thử thách khác nhau. Tình yêu đôi khi không đủ để vượt qua khoảng cách ấy.

Trưa ấy, họ ăn bữa cơm cuối cùng tại căn nhà nhỏ phía sau tiệm kem. Mẹ Hùng, dù yếu ớt, vẫn cố gắng nấu những món ăn mà cô biết Lan thích. Bà không nói nhiều, nhưng đôi mắt ướt nhòa khi nhìn hai đứa trẻ ngồi cạnh nhau.

“Con gái ạ,” bà nói với Lan, giọng khàn đặc vì bệnh tật, “bà cảm ơn con đã yêu thương Hùng. Dù có đi đâu, con cũng đừng quên thằng nhỏ.”

Lan nắm tay bà, không nói nên lời. Cô gọi bà bằng “mẹ” từ ngày đầu quen biết, và bây giờ, từ ấy trở nên đầy ý nghĩa và nặng nề.

Chiều tối, xe buýt đến đón Hùng và mẹ anh đi Sài Gòn. Lan đưa họ ra bến xe, tim đau như cắt. Hành lý của họ không nhiều – vài ba chiếc túi xách cũ kỹ chứa quần áo và những kỷ vật quan trọng nhất.

“Anh sẽ viết thư cho em,” Hùng nói, ôm Lan trong vòng tay. “Và em nhớ ăn kem thường xuyên, để nhớ anh.”

Lan gật đầu, nước mắt không thể cầm lại. “Em sẽ chờ anh.”

“Không,” Hùng lắc đầu, “đừng chờ anh. Em xứng đáng có một tương lai tốt đẹp hơn. Nếu em gặp ai đó tốt hơn anh…”

“Không có ai tốt hơn anh,” Lan ngắt lời, “và em sẽ chờ.”

Xe buýt rồ máy. Hùng bước lên, quay lại vẫy tay chào Lan lần cuối. Qua cửa sổ xe, anh nhìn thấy cô đứng một mình trên vỉa hè, tay vẫn giơ cao vẫy chào, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đầm nước mắt. Xe chạy xa dần, hình ảnh ấy cứ theo anh mãi, khắc sâu vào trái tim.


Hai năm trôi qua. Lan tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại giỏi và được nhận vào dạy tại trường trung học tỉnh. Cô thuê một căn phòng nhỏ ở gần trường, cuộc sống ổn định và yên bình. Thỉnh thoảng, cô vẫn ghé thăm góc phố cũ, nơi giờ đã trở thành quán cà phê “Urban Coffee” với trang trí hiện đại và nhạc nền sôi động.

Cây bàng vẫn còn đó, lá vẫn xanh mướt, nhưng dưới gốc cây không còn chiếc ghế gỗ cũ kỹ mà thay vào đó là những bộ bàn ghế inox sáng bóng. Lan thường ngồi đó, gọi một ly cà phê, ngắm nhìn dòng người qua lại. Thị trấn đã thay đổi hoàn toàn – những tòa nhà cao tầng mọc lên, đường phố được trải nhựa bằng phẳng, có cả siêu thị và rạp chiếu phim. Nhưng trong lòng cô, nơi này mãi mãi là thị trấn nhỏ bé với tiệm kem “Trái Tim Ngọt”.

Thư từ Hùng đều đặn gửi về, khoảng một tháng một lần. Anh kể về cuộc sống ở Sài Gòn: công việc làm thợ sửa xe máy ở một garage lớn, căn phòng trọ nhỏ trong hẻm sâu, những bữa cơm đơn sơ. Mẹ anh đã qua cơn nguy kịch nhờ ca phẫu thuật thành công, nhưng vẫn cần chăm sóc đặc biệt. Anh viết: “Em có khỏe không? Sài Gòn náo nhiệt lắm, nhưng anh vẫn nhớ sự yên bình của thị trấn mình. Nhớ em nhiều.”

Lan cũng viết thư đáp lại, kể về công việc dạy học, về những học sinh ngoan ngoãn và nghịch ngợm, về những buổi chiều đi dạo bên sông. Cô viết: “Em vẫn khỏe, vẫn nhớ anh mỗi ngày. Hôm qua em ghé quán cà phê mới ở góc phố cũ, uống một ly cà phê và tưởng tượng anh đang ngồi bên cạnh.”

Nhưng dần dần, khoảng cách về mặt thời gian và không gian bắt đầu tạo ra những khe hở trong tình cảm. Những lá thư trở nên thưa thớt hơn, nội dung ngắn gọn hơn. Lan bắt đầu có những mối quan tâm mới: đồng nghiệp trẻ tuổi, những buổi tụ tập cuối tuần, những dự án giáo dục mới. Hùng cũng bận rộn với công việc và việc chăm sóc mẹ, ít khi có thời gian ngồi viết những lá thư dài.

Một ngày nọ, Lan nhận được thư từ Hùng với nội dung bất ngờ: “Em thân mến, anh có tin vui muốn báo với em. Mẹ anh đã khỏe hẳn và anh đang chuẩn bị mở một tiệm kem nhỏ ở Sài Gòn. Anh đã tìm được một mặt bằng phù hợp ở quận 1, gần những trường đại học. Anh sẽ làm lại những cây kem trái tim như xưa, với công thức của ông nội. Em có muốn vào Sài Gòn cùng anh không?”

Lan đọc đi đọc lại lá thư, lòng đầy mâu thuẫn. Một phần cô muốn chạy ngay xuống Sài Gòn, tìm lại Hùng, tiếp tục câu chuyện tình yêu dở dang. Nhưng phần khác lại lo lắng về sự thay đổi, về việc rời bỏ công việc ổn định, về cuộc sống xa lạ ở thành phố lớn.

Cô quyết định đi thăm Hùng vào dịp nghỉ hè. Chuyến tàu từ tỉnh xuống Sài Gòn mất cả ngày, qua những cánh đồng lúa quen thuộc, qua những thành phố nhỏ đang phát triển. Khi tàu vào ga Sài Gòn, Lan bất ngờ trước sự hối hả và ồn ào của thành phố. Xe cộ chạy tấp nập, người đi bộ vội vã, tiếng còi xe inh ỏi. Tất cả tạo nên một bức tranh sống động nhưng cũng căng thẳng.

Hùng đón cô ở ga tàu. Anh đã thay đổi nhiều sau hai năm: cao lớn hơn, da rám nắng hơn, nhưng nụ cười vẫn ấm áp như xưa. Họ ôm nhau giữa đám đông, cảm nhận lại hơi ấm quen thuộc.

“Em gầy rồi,” Hùng nói, tay vuốt nhẹ má Lan.

“Anh cũng vậy,” Lan cười, “nhưng anh trông khỏe mạnh hơn.”

Họ cùng nhau đi thăm tiệm kem mới của Hùng. Nó nằm trên một con phố nhỏ gần Đại học Sài Gòn, không gian khiêm tốn nhưng sạch sẽ và ấm cúng. Hùng đã trang trí theo phong cách hoài cổ, với những bức ảnh đen trắng của Sài Gòn xưa, những chiếc đèn vàng ấm áp, và quan trọng nhất, tủ kính trưng bày những cây kem hình trái tim quen thuộc.

“Anh làm theo đúng công thức của ông nội,” Hùng tự hào giới thiệu, “vị vẫn như xưa.”

Lan cắn thử một miếng kem, vị ngọt ngào quen thuộc lan tỏa trong miệng. Nhưng lạ thay, cô không cảm thấy hồi hộp và xúc động như những năm trước. Có lẽ là vì hoàn cảnh khác, không khí khác, hay chính bản thân cô đã khác.

Họ dành ba ngày bên nhau ở Sài Gòn. Hùng dẫn cô đi thăm những địa danh nổi tiếng: Nhà thờ Đức Bà, Bưu điện trung tâm, chợ Bến Thành. Họ cùng nhau ăn tối ở những quán ăn vỉa hè, xem phim ở rạp chiếu hiện đại. Nhưng dù có gần gũi về mặt vật lý, cả hai đều cảm nhận được khoảng cách tinh thần đang tồn tại.

Đêm cuối cùng, họ ngồi trong tiệm kem nhỏ, cùng nhau ăn một cây kem trái tim như ngày xưa. Bên ngoài, Sài Gòn vẫn tấp nập và sáng đèn, nhưng trong tiệm yên tĩnh như một hòn đảo nhỏ giữa biển cả ồn ào.

“Em thích Sài Gòn không?” Hùng hỏi, giọng có chút lo lắng.

Lan suy nghĩ một lúc. “Em thích, nhưng em cảm thấy mình không thuộc về đây. Ít nhất là hiện tại.”

Hùng hiểu. Anh đã sống ở Sài Gòn đủ lâu để biết rằng thành phố này không dành cho tất cả mọi người. Nó đòi hỏi sự thích nghi, sự kiên nhẫn, và đôi khi là sự hy sinh những giá trị cũ để đón nhận cái mới.

“Anh hiểu,” anh nói, nắm tay cô. “Anh không muốn ép em làm điều gì em không muốn.”

“Còn anh? Anh có hạnh phúc ở đây không?”

Hùng mỉm cười, nhưng trong mắt có chút gì buồn buồn. “Anh đang cố gắng tạo dựng cuộc sống mới. Tiệm kem đang làm ăn tốt, mẹ anh khỏe mạnh. Nhưng anh vẫn nhớ thời gian ở thị trấn, nhớ những buổi chiều yên bình bên em.”

Họ im lặng, mỗi người chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Tình yêu vẫn còn đó, nhưng cuộc sống đã đưa họ đi theo những con đường khác nhau. Họ không còn là hai đứa trẻ hai mười tuổi với những giấc mơ đơn giản nữa.

Sáng hôm sau, khi Lan lên tàu về, cả hai đều biết rằng đây có thể là lần gặp cuối cùng. Không phải vì họ không còn yêu nhau, mà vì họ yêu nhau đủ để hiểu rằng đôi khi buông tay cũng là một cách yêu.

“Anh sẽ luôn yêu em,” Hùng nói, ôm cô chặt một lần cuối.

“Em cũng vậy,” Lan đáp, “dù chúng ta có đi đến đâu, em sẽ không bao giờ quên anh và những ngày tháng đẹp nhất trong đời.”


Mười năm sau, Lan đã thành một cô giáo được kính trọng tại trường trung học tỉnh. Cô kết hôn với một đồng nghiệp tốt bụng – một thầy giáo dạy toán yêu thương học sinh và chia sẻ với cô niềm đam mê giáo dục. Họ có một căn nhà nhỏ gần trường, một khu vườn với những gốc hoa hồng và cây ổi, và một cuộc sống yên bình, ổn định.

Hùng cũng đã lập gia đình với một cô gái Sài Gòn tốt bụng, làm việc tại một ngân hàng. Tiệm kem của anh phát triển thành một chuỗi ba cửa hàng nhỏ, nổi tiếng với những cây kem trái tim độc đáo. Anh có một căn nhà nhỏ ở ngoại thành, nơi mẹ anh sống những năm tháng cuối đời trong yên bình.

Thỉnh thoảng, khi có dịp công tác ở thành phố, Lan vẫn ghé thăm tiệm kem của Hùng. Họ chào hỏi như những người bạn cũ, hỏi thăm về gia đình, về công việc. Không còn những cảm xúc sôi sục của tuổi trẻ, nhưng vẫn có một sự ấm áp, một sự hiểu biết lẫn nhau sâu sắc.

“Anh có nhớ tiệm kem cũ ở thị trấn không?” Lan hỏi trong một lần ghé thăm.

“Làm sao quên được,” Hùng cười, tay đưa cho cô một cây kem trái tim mới làm. “Đó là nơi anh học được bí quyết quan trọng nhất trong nghề làm kem.”

“Bí quyết gì?”

“Làm kem bằng tình yêu,” Hùng nói, mắt nhìn xa xăm. “Anh vẫn nhớ câu nói ấy của ông nội.”

Lan cắn một miếng kem, vị ngọt ngào quen thuộc. Nhưng lần này, cô không cảm thấy buồn hay tiếc nuối. Thay vào đó là một cảm giác biết ơn – biết ơn vì đã được trải qua một tình yêu đẹp, dù ngắn ngủi, biết ơn vì những kỷ niệm ấy đã làm cho cuộc đời cô phong phú hơn.

“Cảm ơn anh,” cô nói, không giải thích cảm ơn vì điều gì. Nhưng Hùng hiểu – cảm ơn vì tình yêu đầu đời, vì những ngày tháng đẹp nhất của tuổi thanh xuân, vì đã dạy cho nhau biết yêu thương và buông bỏ.

Khi Lan bước ra khỏi tiệm, trời Sài Gòn đang chiều tà. Nắng vàng rọi xuống những con phố đông đúc, tạo ra một khung cảnh vừa quen vừa lạ. Cô nhìn lại tiệm kem một lần cuối, thấy Hùng đang đứng sau quầy, chăm chú làm một mẻ kem mới. Anh vẫn là người đàn ông đó – nghiêm túc với công việc, yêu thương gia đình, và mang trong mắt ánh nhìn dịu dàng của những người đã biết yêu.

Trên đường về nhà, Lan ghé thăm quán cà phê ở góc phố cũ của thị trần. Cây bàng vẫn còn đó, tàn lá đã già nhưng rễ vẫn vững chắc. Cô ngồi dưới bóng mát quen thuộc, gọi một ly cà phê sữa, và mở cuốn sách thơ trong túi xách. Trang đầu là bài thơ “Sóng” của Xuân Quỳnh:

“Dẫu biết thân mình chỉ một làn sóng nhỏ Nhưng em không đành lòng về với bể khơi…”

Những câu thơ ấy bỗng khiến cô nhớ lại tất cả – cô gái hai mươi tuổi ngày nào, chàng trai bán kem với nụ cười ấm áp, những buổi chiều mưa phùn, những cây kem trái tim ngọt ngào. Tình yêu đầu đời như một làn sóng nhỏ, đã đến rồi đi, để lại trên bờ cát những vỏ sò xinh đẹp.

Cô mỉm cười, gấp sách lại, và đứng dậy ra về. Cuộc sống vẫn tiếp tục, với những tình yêu mới, những hạnh phúc mới. Nhưng trong góc sâu nhất của trái tim, mãi mãi sẽ có một góc nhỏ dành cho kỷ niệm về góc phố với cây kem trái tim, nơi cô đã học được rằng tình yêu không chỉ là sự sở hữu, mà còn là sự biết ơn, sự trân trọng, và đôi khi, là sự buông tay đầy yêu thương.

Thị trấn Phố Mới giờ đã trở thành thành phố nhỏ, với những tòa nhà cao tầng và những con đường nhựa bằng phẳng. Nhưng trong lòng những người từng sống ở đây, nó mãi mãi là thị trấn nhỏ bé với những câu chuyện tình yêu lãng mạn ngắn, đẹp như những cây kem trái tim tan chảy trong nắng hè.


Lời kết: Đây là một trong những truyện tình cảm lãng mạn ngắn mà tôi muốn gửi đến độc giả – về tình yêu đầu đời thuần khiết, về những kỷ niệm không thể phai mờ, và về việc học cách yêu thương qua từng trải nghiệm của cuộc đời. Tình yêu đôi khi không cần một kết thúc hoàn hảo để trở nên đẹp đẽ và ý nghĩa.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x