Tụi Mình Từng Đi Qua Nhau Một Ngày Mưa – Truyện ngắn hay về ký ức, gặp gỡ thoáng qua và hạnh phúc giản dị

Phần 1: Những Chiều Mưa Và Khoảnh Khắc Hạnh Phúc Giản Dị Bên Bờ Sông

Hồi nghĩ lại, tôi thấy mình cứ như thằng bé ngốc nghếch đứng giữa đường, mắt nhìn theo chiếc diều bay mãi không chịu về. Tuổi thơ của tôi – hay đúng hơn là tuổi mười tám ngây ngô ấy – gắn liền với thị trấn nhỏ bên bờ sông, nơi mà bao giờ cũng có mùi đất ẩm sau mưa, tiếng còi tàu xa xa phía chân trời, và những chiều thu gió heo may thổi lá vàng tung tóe như bướm.

Tôi tên Lan. Bây giờ thì đã là sinh viên năm ba rồi, đúng là lớn lao vĩ đại lắm, nhưng cứ mỗi lần ngồi một mình bên bờ kè – chỗ ngày xưa tụi tôi hay ngồi thả chân xuống dòng nước lạnh – tôi lại thấy mình nhỏ bé như cái thời còn đi học, còn mặc áo dài trắng tay loe xoe, còn đạp xe qua những con đường đất đỏ dẫn vào làng quê.

Thị trấn của tôi ấy, chẳng to tát gì, nhưng đủ để một đứa con gái như tôi yêu từng ngõ ngách, từng góc phố. Trường học với mái ngói rêu phong, sân bóng lầy lội mỗi độ mưa về (mà tụi con trai vẫn lao vào đá bóng ướt sũng như không có ngày mai), bến xe cũ kỹ với mấy cái ghế đá lạnh ngắt mỗi sáng sớm, khu phố cũ nơi những ngôi nhà gỗ kêu răng rắc mỗi khi gió thổi… Tất cả như còn đó, trong đầu tôi, như những thước phim cũ được phơi nắng lâu ngày.

Nhưng mà thôi, thời gian nó cứ trôi. Như mấy hạt mưa rơi xuống mặt sông, tạo gợn rồi tan biến. Tôi không còn là cô bé hồn nhiên hay đạp xe vòng vòng quanh làng, ba lô nặng trĩu sách vở, miệng lúc nào cũng ngân nga mấy bài hát lính nghe lén từ đài của bà. Giờ tôi phải sống với cuộc sống đại học hối hả ở thành phố – nơi người ta đi nhanh, nói nhanh, ăn cũng nhanh luôn. Nhưng mà cái gì cũng có cái hay của nó, phải không? Dù sao thì sâu trong lòng, tôi vẫn giữ được chút bình yên của quê nhà – cái bình yên mong manh như lớp sương mù sớm mai bên bờ sông, như tiếng chim hót lúc trời vừa sáng, như mùi cơm nếp bà nấu cho tôi ăn sáng trước khi đi học.

Có những chiều thu như thế này, tôi hay tự hỏi: liệu những khoảnh khắc thoáng qua trong đời mình có thực sự vô nghĩa không? Như cơn mưa bất chợt ấy – nó đến, làm ướt hết cả áo quần, cả tâm hồn, rồi lại đi, để lại những vũng nước lấp lánh dưới nắng. Mà cậu – chàng trai lạ mặt ngày đó – chính là một cơn mưa như thế trong ký ức tôi.

À, tôi nhớ rồi. Hồi đó tôi mới tròn mười tám. Cái tuổi mà cứ nhìn cái gì cũng thấy đẹp, thấy lung linh, thấy mọi chuyện đều có thể. Trường tôi nằm cuối con hẻm ngoằn ngoèo, hai bên đường toàn là hàng rào hoa giấy màu tím biếc. Sân trường thì rộng lắm, cỏ úa vàng khè một màu, nhưng tụi con trai vẫn thích chơi bóng ở đó. Còn tụi con gái như tôi thì hay ngồi quán nước đầu xóm – quán cô Năm – uống trà đá và nghe lũ bạn tán phét về mấy chuyện thi cử, về mấy thầy cô giáo, về mấy anh trai đẹp trong trường (mà thật ra cũng không đẹp lắm, chỉ là tuổi đó mắt nó lên kính hồng thôi).

Một chiều tháng Mười – trời ơi, tháng Mười mà nóng như rang – mưa bỗng dưng đổ xuống ào ào. Tôi còn nhớ như in. Lúc đó tôi đang ngồi trong lớp, chuẩn bị ra về. Bạn bè ùa ra sân, hò hét inh ỏi vì mưa to quá. Mà tôi thì sao? Tôi quên áo mưa ở nhà. Thật ra thì cũng chẳng quên đâu, sáng hôm đó tôi còn nghĩ “trời nắng chang chang thế này, mang áo mưa làm gì cho nặng ba lô.” Vậy là giờ phải trả giá.

Tôi đứng dưới mái hiên lớp học, run cầm cập. Bạn bè đã về hết trên những chuyến xe buýt ồn ào từ bến xe cũ kỹ kia. Còn lại mỗi tôi với mấy em lớp dưới cũng đang trú mưa. Mưa rơi lộp độp trên mái tôn, nghe như tiếng trống hội làng ấy. Tôi nghĩ bụng: “Trời ơi, sao mình xui xẻo thế này. Chắc tiền kiếp làm gì tội lắm.” Mà nghĩ thế thôi chứ cũng chẳng làm gì được, chỉ biết đứng nhìn mưa rơi, thấy lòng buồn thiu thiu.

Rồi cậu xuất hiện. Như một phép màu vậy. Từ phía sân bóng bên kia, tôi trông thấy một bóng người chạy ướt sũng qua. Chiếc áo khoác bóng đá cũ kỹ bay phần phật theo từng bước chạy. Cậu ta chạy nhanh lắm, như đang chạy trốn cái gì đó. Rồi cậu dừng lại ngay trước mặt tôi. Ướt từ đầu đến chân, tóc dính vào trán, nhưng cậu vẫn nở một nụ cười – nụ cười toe toét khiến tôi bỗng quên hết cả lạnh.

Không nói gì cả. Cậu cởi chiếc áo khoác ra và choàng lên vai tôi. Cái hơi ấm từ chiếc áo cotton thô ráp lan tỏa ra, xen lẫn mùi đất quê ẩm ướt, mùi mưa, mùi của một chiều thu bất chợt. Ánh mắt cậu lóe lên như tia nắng xuyên qua đám mây xám – sáng quá, khiến tôi phải chớp mắt. Tôi chỉ kịp mỉm cười đáp lại, tim đập thình thịch như trống đánh trong lồng ngực. Mà còn chưa kịp hỏi tên, chưa kịp nói câu “cảm ơn,” cậu đã quay lưng chạy mất hút dưới mưa rồi. Để lại tôi đứng đó, ôm chặt chiếc áo như ôm một báu vật quý giá.

Mưa vẫn rơi. Nhưng lúc đó, nó không còn lạnh lẽo nữa. Nó trở thành cái gì đó đẹp đẽ, như một bài thơ, như một bản nhạc. Nó trở thành biểu tượng cho một sự gặp gỡ tình cờ – như lá rụng rơi vào lòng sông, cuốn theo dòng nước mà chẳng cần lý do gì cả.

Tôi đứng đó mãi, cho đến khi mưa tạnh. Rồi tôi mới chợt nhớ ra: mình chưa hỏi tên cậu ấy. Chưa biết cậu ấy là ai, học lớp nào, ở đâu. Chỉ biết là cậu ấy có nụ cười ấm áp nhất mà tôi từng thấy.

Về nhà hôm đó, tôi cất chiếc áo khoác vào tủ. Bà tôi thấy thế, hỏi: “Áo ai thế con? Sao không giặt đi?” Tôi bảo: “Áo của… của bạn cho mượn.” Bà gật gù, không hỏi thêm. Nhưng mà tôi biết, bà đã hiểu. Bà lúc nào cũng hiểu những điều con cháu không nói ra.

Những ngày sau đó, tôi cứ nghĩ về cậu ấy. Nghĩ hoài. Nghĩ đến nỗi đi học cũng mơ màng, làm bài cũng sai sấp xị. Cô giáo gọi lên bảng làm toán, tôi đứng ngớ người ra như tượng. Lũ bạn cười khì khì, còn hỏi: “Sao thế Lan? Yêu ai rồi hả?” Tôi đỏ mặt, chối đây đẩy: “Có đâu, đâu có!” Nhưng mà trong lòng thì biết, mình đang nghĩ về cậu ấy. Cậu ấy với nụ cười ấy.

Tôi cố tìm cậu ấy ở khắp nơi. Đi qua bờ kè nơi lũ trẻ hay ngồi câu cá – không thấy. Qua quán cô Năm – cũng không thấy. Qua sân bóng lầy lội – vẫn không thấy. Thậm chí tôi còn đi lòng vòng khu phố cũ, nơi những ngôi nhà gỗ cũ kỹ, nơi tiếng còi tàu từ xa vọng lại mỗi tối. Nhưng cậu như bóng chim trời, thoắt ẩn thoắt hiện. Không dấu vết.

Lũ bạn tôi biết chuyện, chúng cười khúc khích: “Mày gặp hoàng tử mưa rồi hả Lan? Nhưng mà đời thường lắm, có khi cậu ấy chỉ là gió thoảng thôi. Đến rồi đi, không để lại gì đâu.” Tôi cũng cười theo, nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi biết cơn mưa ấy đã thay đổi gì đó trong tôi. Một sự trưởng thành lặng lẽ. Một nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là những khoảnh khắc nhỏ bé, không cần tên gọi, không cần lời hứa.

Tôi giặt sạch chiếc áo khoác, cất kỹ trong tủ. Và đôi khi, vào những đêm mưa, tôi lại lấy ra, hít hà mùi vải cũ – dù đã giặt nhưng vẫn còn chút gì đó của ngày hôm ấy – và tưởng tượng về cậu. Cậu đang ở đâu nhỉ? Cậu có nhớ đến cô gái lúc đó đứng run rẩy dưới mái hiên không?

Ký ức ấy, như tiếng tàu xa xăm, gợi lên nỗi buồn man mác về những điều chưa kịp bắt đầu đã vội trôi qua. Nhưng mà cũng không hẳn là buồn đâu. Đúng hơn là một cảm giác lâng lâng, như khi nhìn hoàng hôn tan dần trên mặt sông. Đẹp, nhưng chẳng thể nắm giữ.

Phần 2: Tuổi Trẻ Và Những Truyện Ngắn Hay Về Cuộc Sống Thường Ngày

Hai năm trôi qua. Hai năm thôi mà sao cứ như cả một kiếp người. Tôi rời thị trấn nhỏ, lên thành phố học đại học. Cái ngày bố mẹ đưa tôi ra bến xe, tôi còn nhớ như in. Bà tôi nắm tay tôi, khóc tu tu, bảo: “Con học hành cho nên người, nhớ về thăm bà nhé.” Tôi gật gù, cố nén khóc. Nhưng lúc xe rời bến, nhìn lại thị trấn nhỏ dần xa, tôi vẫn không cầm được nước mắt. Cái cảm giác lúc đó, như bị ai đó kéo con tim ra khỏi lồng ngực vậy. Đau nhưng cũng háo hức. Bởi vì phía trước là một chân trời mới, một cuộc sống mới.

Đại học ở thành phố thì khác hẳn. Trường rộng lớn, nhiều tòa nhà cao tầng, sinh viên đông nghịt. Lúc đầu tôi lạc lối hoài, cứ đi mãi không ra khỏi khuôn viên trường. Lũ bạn cười tôi: “Làng quê lên thành thị à?” Tôi cười trừ, thầm nghĩ: “Ừ, làng quê lên thành thị đấy, sao?” Nhưng dần dần, tôi cũng quen. Quen với nhịp sống hối hả, quen với việc tự nấu ăn ở ký túc xá, quen với những buổi học kéo dài đến tối mịt.

Thư viện trường trở thành nơi trú ẩn của tôi. Nó rộng lớn, với những giá sách cao ngất, ánh sáng vàng ấm áp lọc qua cửa sổ. Tôi thích ngồi ở góc sách văn học, nơi ít người lui tới. Ngồi đó, đọc sách, nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy lòng mình bình yên lạ. Như được trở về thị trấn nhỏ, về những chiều ngồi bên bờ sông.

Những ngày đầu ở thành phố, tôi hay nhớ về quê. Nhớ bà, nhớ bố mẹ, nhớ lũ bạn, nhớ con đường đất đỏ dẫn vào trường, nhớ quán cô Năm với những ly trà đá chan chát. Và cũng nhớ về cậu – chàng trai lạ với nụ cười ấm áp. Tôi tự hỏi: liệu mình có còn gặp lại cậu ấy không?

Cuộc sống đại học thì bận rộn lắm. Học hành, thi cử, làm việc nhóm, tham gia câu lạc bộ… Ngày nào cũng có một đống việc. Nhưng mà tôi thích thế. Thích được sống giữa những con người mới, học những điều mới, khám phá những điều mình chưa từng biết. Tôi bắt đầu hiểu ra rằng, cuộc sống không chỉ là những khoảnh khắc lung linh như trong phim. Nó là những ngày thường thường, những việc vặt vãnh, những niềm vui nhỏ bé.

Như hôm nào tôi nấu cơm xong, lũ bạn cùng phòng khen ngon, tôi mừng như được mười điểm. Hay hôm nào làm bài tập nhóm đến khuya, mọi người cùng nhau ăn mì tôm, cười đùa ầm ĩ. Hay những buổi chiều cuối tuần, tôi đi dạo công viên gần trường, ngồi ghế đá nhìn mấy đứa trẻ chơi đùa. Những điều giản dị ấy, tôi nhận ra, chính là hạnh phúc. Hạnh phúc không phải là có tiền nhiều, danh vọng cao, hay yêu đương ầm ĩ. Nó là những khoảnh khắc nhỏ bé, bình thường, nhưng làm tim mình ấm lại.

Tôi còn nhớ có lần, trong một buổi học triết học (môn mà tôi thấy khó nhằn lắm), thầy giáo nói: “Các em có biết, hạnh phúc là gì không?” Lớp im lặng. Thầy cười, nói tiếp: “Hạnh phúc là khi các em nhận ra rằng, mình đang sống. Thật sự sống, chứ không phải chỉ tồn tại.” Lúc đó tôi không hiểu lắm. Nhưng giờ nghĩ lại, tôi thấy thầy nói đúng. Hạnh phúc là khi mình cảm nhận được từng khoảnh khắc của cuộc sống – dù vui hay buồn, dù đẹp hay xấu – và biết trân trọng nó.

Trong những năm đại học ấy, tôi kết bạn với rất nhiều người. Có Hương – cô bạn cùng phòng hay khóc lóc vì nhớ nhà. Có Tùng – thằng bạn lớp hay đùa cợt nhưng lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ. Có Minh – cô bạn thân thiết nhất của tôi, người mà tôi có thể chia sẻ mọi điều. Chúng tôi cùng nhau trải qua những ngày vui buồn, cùng nhau lớn lên.

Minh hay nói với tôi: “Lan, mày biết không, cuộc sống này đẹp lắm. Đừng cứ sống trong quá khứ. Hãy nhìn về tương lai.” Tôi gật gù, nhưng sâu thẳm vẫn không thể quên được quá khứ. Không thể quên thị trấn nhỏ, không thể quên những chiều mưa, không thể quên cậu ấy.

Có những đêm mưa, tôi nằm trên giường ký túc xá, nghe tiếng mưa rơi lộp độp ngoài cửa sổ, và nhớ về ngày xưa. Nhớ chiếc áo khoác, nhớ nụ cười ấm áp. Tôi tự hỏi: liệu cậu ấy có nhớ đến tôi không? Hay cậu ấy đã quên, quên hẳn về cô gái ngày nào run cầm cập dưới mái hiên?

Nhưng rồi tôi lại tự nhủ: thôi, đừng nghĩ nhiều. Có những điều trong đời chỉ cần để trong ký ức thôi, không cần tìm câu trả lời. Như một truyện ngắn hay về cuộc sống – đọc xong, cảm động, nhưng không cần phải có phần tiếp theo. Bởi vì cái đẹp của nó nằm ở chỗ: nó dang dở, nó chưa trọn vẹn, nó để lại chút gì đó cho mình tự tưởng tượng.

Và tôi cứ thế mà sống. Sống từng ngày, từng giờ. Học hành chăm chỉ, vui chơi thoải mái, yêu thương bạn bè. Tôi học được rằng, cuộc sống không phải lúc nào cũng hoàn hảo. Có lúc buồn, có lúc vui. Có lúc thành công, có lúc thất bại. Nhưng tất cả đều là những mảnh ghép tạo nên bức tranh cuộc đời mình.

Như có lần, tôi thi trượt môn Toán Cao Cấp (môn mà tôi ghét nhất trần đời). Tôi buồn lắm, khóc ríu rít. Minh an ủi: “Thôi mà, trượt thì học lại. Có gì đâu. Quan trọng là mày học được từ lần này.” Tôi lau nước mắt, gật gù. Rồi tôi học lại, cố gắng hơn, và lần sau thì đậu. Cái cảm giác lúc đó, như được giải thoát vậy. Nhưng cũng nhờ lần thất bại đó, tôi trưởng thành hơn, biết trân trọng những thành công nhỏ bé.

Hay như hôm nào, tôi và lũ bạn đi ăn ở quán cơm sinh viên – kiểu quán giá rẻ, đồ ăn cũng không ngon lắm nhưng đủ no. Chúng tôi ngồi chen chúc, cười đùa ồn ào. Ai đó kể chuyện cười, ai đó phàn nàn về thầy cô. Và tôi nghĩ: đây chính là hạnh phúc. Hạnh phúc giản dị, không cần gì cao sang, chỉ cần có bạn bè bên cạnh, có tiếng cười, có những khoảnh khắc ấm áp.

Thỉnh thoảng, tôi về thăm quê. Mỗi lần về, bà tôi lại nấu đầy bàn đồ ăn ngon. Bà hỏi: “Con có yêu ai chưa?” Tôi lắc đầu, cười: “Chưa bà ơi. Con bận học.” Bà gật gù, nhưng tôi biết bà lo lắng. Lo con cháu lớn rồi mà chưa có ai. Nhưng tôi không vội. Tôi tin rằng, mọi thứ sẽ đến đúng lúc.

Những lần về quê, tôi hay đi qua trường cũ, đi qua quán cô Năm, đi qua bờ kè. Mọi thứ vẫn y như xưa, nhưng cũng khác đi chút ít. Trường cũ được sơn lại, quán cô Năm được nâng cấp, bờ kè được xây thêm lan can. Thời gian thay đổi mọi thứ, nhưng ký ức thì không. Ký ức vẫn còn đó, trong lòng tôi, như những viên sỏi nhỏ nằm đáy sông.

Và tôi cứ nghĩ, cuộc sống này thật kỳ diệu. Nó cho ta những bài học, những trải nghiệm, những con người. Nó dạy ta yêu thương, dạy ta kiên nhẫn, dạy ta trân trọng. Và quan trọng nhất, nó dạy ta rằng: hạnh phúc không phải là đích đến, mà là hành trình. Là những ngày thường thường, những việc vặt vãnh, những khoảnh khắc mà ta có thể nói: “Mình đang sống, thật sự sống.”

Phần 3: Gặp Lại Và Học Cách Trân Trọng Hạnh Phúc Trong Từng Khoảnh Khắc

Một chiều thu khác, mưa lại rơi. Lần này thì tôi không quên áo mưa đâu. Tôi chuẩn bị kỹ lưỡng, mang theo ô, mặc áo ấm. Nhưng trời có cái hay là cứ thích đùa giỡn với người ta. Mưa đổ xuống lúc tôi đang ngồi trong thư viện, nên tôi chẳng cần áo mưa hay ô gì cả.

Tôi ngồi ở góc quen thuộc, bên cạnh cửa sổ. Ánh sáng vàng nhạt lọc qua tấm rèm, chiếu lên trang sách tôi đang đọc. Tiếng mưa lộp độp bên ngoài, quen thuộc đến lạ. Tôi ngẩng đầu, nhìn ra ngoài, thấy trời xám xịt. Và bỗng nhiên, một kỷ niệm ùa về, như cơn lũ không báo trước.

Chiếc áo khoác. Nụ cười. Ngày mưa.

Tôi chợt nghĩ: giá như có thể gặp lại cậu ấy thì tốt biết mấy. Chỉ để nói một câu “cảm ơn.” Chỉ để hỏi tên. Chỉ để biết rằng, cậu ấy vẫn ổn, vẫn hạnh phúc.

Rồi tôi quay lại với cuốn sách. Đọc thêm vài dòng. Nhưng tâm trí tôi không còn ở đó nữa. Nó bay về quá khứ, về thị trấn nhỏ, về những chiều mưa không tên.

Tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ thì có tiếng động phía sau. Ai đó đang kéo ghế. Tôi không để ý lắm, cứ tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa vẫn rơi. Những giọt mưa nhỏ li ti, rơi xuống mặt đất, tạo nên âm thanh du dương như nhạc.

Rồi tôi cảm thấy có ánh mắt nhìn mình. Cái cảm giác kỳ lạ ấy – khi bạn biết ai đó đang nhìn, dù không quay đầu lại. Tôi từ từ ngẩng mặt lên.

Và rồi tôi thấy cậu.

Cậu ngồi cách tôi vài bàn, đang lật giở trang sách với vẻ mặt tập trung. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, tạo nên một vệt sáng trên mái tóc cậu. Cậu lớn hơn rồi. Gương mặt trưởng thành hơn. Nhưng nụ cười – ôi, nụ cười ấy – vẫn y chang như ngày nào.

Tim tôi đập mạnh. Mạnh đến nỗi tôi nghĩ nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Ký ức ùa về như cơn lũ: chiếc áo khoác, ngày mưa, mùi đất quê, nụ cười ấm áp. Tất cả như vừa mới xảy ra hôm qua.

Tôi không biết nên làm gì. Đứng dậy chào? Hay cứ ngồi im, giả vờ không nhận ra? Hay… hay là bỏ chạy mất? Trời ơi, sao mình ngốc thế này!

Rồi cậu ngẩng lên. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Và cậu mỉm cười.

Vẫn nụ cười toe toét ấy. Nhưng giờ đây, nó mang theo chút gì đó khác. Chút trưởng thành, chút xa xăm, chút… buồn buồn sao ấy.

Tôi mỉm cười đáp lại. Tay tôi run run. Trời ơi, sao mình như đứa trẻ lần đầu gặp người lạ thế này!

Cậu đứng dậy, bước đến bàn tôi. Từng bước chân như diễn ra rất chậm, như trong phim. Rồi cậu dừng lại, hỏi bằng giọng nhẹ nhàng: “Mình… mình từng gặp nhau phải không?”

Tôi gật gù, miệng cười nhưng mắt cay cay. Không biết sao, tôi muốn khóc. “Ừ. Ngày… ngày mưa. Ở trường cũ.”

Cậu gật gù, mắt sáng lên: “Ừ, mình nhớ rồi! Cậu là cô gái lúc đó… chiếc áo khoác…”

“Mình vẫn giữ đấy.” Tôi thốt lên, rồi tự thấy mình ngốc. Giữ cái áo người ta hai năm trời, nghe kỳ quá.

Nhưng cậu không cười nhạo. Cậu chỉ mỉm cười, nói: “Thật à? Mình tưởng cậu đã… quên mất rồi.”

“Làm sao quên được.” Tôi nói, giọng nhỏ như muỗi. “Cậu… cậu đã giúp mình lúc mình cần nhất.”

Im lặng bao trùm. Chỉ còn tiếng mưa rơi bên ngoài, và tiếng tim tôi đập thình thịch.

Rồi cậu hỏi: “Mình… mình ngồi đây được không?”

Tôi gật gù liên tục, như búp bê lò xo. Cậu ngồi xuống, bỏ sách sang một bên. Chúng tôi nhìn nhau, cả hai đều không biết nói gì.

Cuối cùng, cậu là người mở lời: “Cậu học ở đây à?”

“Ừ. Năm ba rồi. Còn cậu?”

“Mình cũng năm ba. Khoa Kinh tế.”

“À.” Tôi gật gù. Rồi lại im lặng.

Thật ra thì có rất nhiều điều tôi muốn hỏi, muốn nói. Nhưng lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng. Tôi chỉ ngồi đó, nhìn cậu, và cảm thấy hạnh phúc. Một hạnh phúc lạ lùng – không ồn ào, không hoành tráng, chỉ là cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng.

Chúng tôi bắt đầu trao đổi những câu chuyện vụn vặt. Về cuộc sống đại học, về bạn bè, về những môn học khó nhằn. Cậu kể về lớp học của cậu, về thầy cô, về những buổi thuyết trình căng thẳng. Tôi kể về thư viện, về những cuốn sách hay, về lũ bạn cùng phòng ký túc xá.

Và kỳ lạ thay, chuyện trò với cậu dễ dàng đến lạ. Như chúng tôi đã quen nhau từ lâu, không phải chỉ gặp một lần trong cơn mưa hai năm trước. Tôi kể cậu nghe về quê nhà, về thị trấn nhỏ, về bà tôi. Cậu lắng nghe, đôi khi gật gù, đôi khi cười.

“Thật ra hôm đó…” Cậu bỗng nói, giọng nhỏ đi. “Mình cũng không biết sao lại làm thế. Chỉ thấy cậu đứng đó, run cầm cập, thì… thì mình nghĩ nên giúp thôi.”

“Cảm ơn cậu.” Tôi nói chân thành. “Hôm đó… hôm đó ý nghĩa lắm với mình.”

Cậu nhìn tôi, mắt sáng lên: “Thật à?”

“Ừ. Nó dạy mình rằng… rằng trên đời này vẫn còn những người tốt. Những người sẵn sàng giúp đỡ người khác, không cần lý do, không cần đền đáp.”

Cậu gãi đầu, trông ngượng ngịu: “Thì… mình cũng chỉ làm điều mình nghĩ là đúng thôi mà.”

Chúng tôi lại im lặng. Nhưng lần này, im lặng không còn ngượng ngùng nữa. Nó là im lặng thoải mái, như khi hai người bạn cũ ngồi bên nhau, không cần nói gì cũng hiểu nhau.

Rồi cậu nói: “Mình… mình sắp đi du học.”

Câu nói ấy như tảng đá rơi xuống mặt hồ yên lặng. Tôi giật mình, nhìn cậu. Cậu không nhìn tôi, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi mưa vẫn rơi lất phất.

“Du học…?” Tôi lặp lại, giọng khàn đi.

“Ừ. Sang Nhật. Học thạc sĩ. Tháng sau là đi rồi.”

Tim tôi như được bóp chặt. Nỗi tiếc nuối dâng lên, xen lẫn niềm vui vì gặp lại, và nỗi buồn vì biết rằng, chúng tôi lại sắp xa nhau. Lần này thì có lẽ… vĩnh viễn.

“Chúc mừng cậu.” Tôi nói, cố gắng mỉm cười. “Đi du học là… là điều tuyệt vời mà.”

Cậu quay sang nhìn tôi, mắt có chút gì đó buồn: “Cậu… cậu không hỏi gì thêm à?”

Tôi lắc đầu. Không phải không muốn hỏi. Mà là không dám. Không dám hỏi những câu như: “Cậu có nhớ mình không?” Hay “Cậu có muốn giữ liên lạc không?” Hay “Tụi mình… tụi mình có cơ hội không?”

Bởi vì tôi sợ. Sợ câu trả lời. Sợ rằng, cậu chỉ coi hôm đó là một hành động tốt bụng, không có ý nghĩa gì sâu xa. Sợ rằng, trong tim cậu, tôi chỉ là một người qua đường.

“Mình…” Cậu nói, giọng nhỏ như gió. “Mình cũng hay nghĩ về hôm đó. Về cậu.”

Tôi ngẩng mặt lên, nhìn cậu. Cậu đang nhìn tôi, ánh mắt chân thành đến đau lòng.

“Nhưng mà…” Cậu tiếp tục. “Cuộc sống nó cứ kéo mình đi. Thi cử, học hành, chuẩn bị đi du học. Mình không có thời gian để… để tìm lại cậu.”

“Mình hiểu.” Tôi nói. Và tôi thật sự hiểu. Cuộc sống không phải phim ảnh, không phải tiểu thuyết. Nó là những ngày thường ngày, những công việc vụn vặt, những kế hoạch cho tương lai. Không phải lúc nào ta cũng có thể làm theo trái tim mình muốn.

“Nhưng mà gặp lại cậu hôm nay…” Cậu mỉm cười. “Mình thấy vui lắm. Thật sự.”

“Mình cũng vậy.” Tôi đáp.

Chúng tôi ngồi đó, trong thư viện yên tĩnh, với tiếng mưa rơi bên ngoài. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, tạo nên những vệt sáng lung linh trên bàn. Khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ, đây chính là hạnh phúc. Không cần lời hứa, không cần tương lai, chỉ cần có nhau ở đây, bây giờ.

Chúng tôi nói chuyện thêm một lúc. Về những ước mơ, về những kế hoạch. Cậu kể về Nhật Bản, về những gì cậu mong đợi. Tôi kể về kế hoạch tốt nghiệp của mình, về việc có thể sẽ về quê làm việc.

“Về quê à?” Cậu hỏi, mắt sáng lên. “Thật à?”

“Ừ. Mình nghĩ… mình muốn về đó. Gần bà, gần gia đình. Và… và mình thích cuộc sống ở đó hơn.”

Cậu gật gù: “Mình hiểu. Quê cũ luôn có sức hút kỳ lạ phải không?”

“Đúng vậy.” Tôi mỉm cười.

Thời gian cứ trôi. Ngoài trời, mưa bắt đầu tạnh. Ánh nắng chiều xuyên qua đám mây, chiếu vào thư viện, tạo nên ánh sáng vàng ấm áp. Chúng tôi nhận ra đã ngồi nói chuyện gần hai tiếng đồng hồ rồi.

“Mình… mình phải đi rồi.” Cậu nói, giọng có chút miễn cưỡng. “Chiều nay còn họp nhóm.”

“Ừ.” Tôi gật gù, cố giấu nỗi thất vọng. “Mình cũng phải về rồi.”

Chúng tôi đứng dậy, thu dọn sách vở. Rồi cùng nhau đi ra cửa thư viện. Bên ngoài, mưa đã tạnh hẳn, để lại những vũng nước lấp lánh dưới nắng chiều. Không khí trong lành, mát mẻ, có mùi đất ẩm quen thuộc.

Chúng tôi đứng ở cửa thư viện, nhìn nhau. Có rất nhiều điều tôi muốn nói, nhưng lời nói cứ nghẹn lại. Cuối cùng, tôi chỉ nói: “Chúc cậu… chúc cậu thành công ở Nhật Bản.”

“Cảm ơn.” Cậu mỉm cười. “Cậu cũng vậy. Chúc cậu mọi điều tốt đẹp.”

Chúng tôi im lặng. Rồi cậu hỏi: “Cậu có muốn… mình cho cậu số điện thoại không?”

Tim tôi đập mạnh. Nhưng rồi tôi lắc đầu. “Không cần đâu.”

Cậu ngạc nhiên: “Hả? Sao?”

“Vì…” Tôi cố mỉm cười, dù nước mắt đang chực trào ra. “Vì mình nghĩ… chúng ta nên để mọi thứ như thế này thôi. Đẹp đẽ, trọn vẹn, không cần phải kéo dài.”

Cậu nhìn tôi, mắt có chút hiểu ra. Cậu gật gù chậm rãi: “Mình… mình hiểu.”

“Hẹn gặp lại… trong một kiếp khác nhé.” Tôi đùa, nhưng giọng run run.

Cậu cười: “Ừ. Trong một kiếp khác.”

Rồi cậu giơ tay, vẫy chào tôi. Tôi vẫy lại. Và cậu quay lưng, bước đi. Từng bước chân xa dần, rồi biến mất ở góc đường.

Tôi đứng đó, nhìn theo. Nước mắt rơi xuống, ướt đẫm má. Nhưng tôi không buồn. Tôi cảm thấy nhẹ nhàng, bình yên. Như một gánh nặng được buông xuống.

Về ký túc xá, tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Trời đã tối, đèn đường bắt đầu bật sáng. Tôi mở tủ, lấy ra chiếc áo khoác cũ – chiếc áo mà cậu đã tặng tôi ngày mưa hai năm trước. Tôi ôm nó vào lòng, hít hà mùi vải cũ. Nó không còn mùi của ngày xưa nữa, nhưng ký ức thì vẫn còn đó, trong tim tôi.

Tôi nghĩ về cậu. Cậu sẽ sang Nhật, bắt đầu cuộc sống mới. Sẽ gặp những người mới, trải nghiệm những điều mới. Và có lẽ, cậu sẽ quên tôi. Quên cô gái ngày nào đứng dưới mái hiên, run cầm cập vì lạnh.

Nhưng không sao. Bởi vì tôi biết, tôi sẽ không bao giờ quên cậu. Cậu sẽ mãi là một phần trong ký ức của tôi – như chiếc áo khoác này, như ngày mưa ấy, như nụ cười ấm áp.

Tôi nghĩ về cuộc sống. Về những gặp gỡ và chia ly. Về những niềm vui và nỗi buồn. Về những khoảnh khắc đẹp đẽ nhưng ngắn ngủi. Và tôi nhận ra rằng, đây chính là cuộc sống. Cuộc sống không phải là những câu chuyện cổ tích với kết thúc có hậu. Nó là những truyện ngắn hay về cuộc sống hạnh phúc – ngắn, đẹp, và để lại dư vị.

Hạnh phúc, tôi hiểu ra, không phải là nắm giữ mãi mãi. Nó là biết trân trọng từng khoảnh khắc, dù nó có ngắn ngủi đến đâu. Là biết buông tay khi cần thiết, để cho người ta tự do bay cao. Là giữ trong tim những kỷ niệm đẹp, và mỉm cười mỗi khi nhớ về.

Tôi đặt chiếc áo khoác xuống, mở sổ tay ra. Bắt đầu viết. Viết về câu chuyện của tôi và cậu. Về ngày mưa, về nụ cười, về chiếc áo khoác. Về cuộc gặp gỡ trong thư viện, về lời tạm biệt. Tôi viết bằng tất cả tình cảm, bằng tất cả ký ức.

Và khi viết xong, tôi đọc lại. Thấy lòng mình nhẹ nhõm. Như đã gửi gắm những gì mình cảm nhận vào những dòng chữ ấy.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã khuya. Nhưng tôi không buồn ngủ. Tôi ngồi đó, nghĩ về tương lai. Tôi sẽ tốt nghiệp, sẽ về quê, sẽ làm việc gần bà, gần gia đình. Sẽ có cuộc sống bình yên, giản dị. Và có lẽ, một ngày nào đó, tôi sẽ kể lại câu chuyện này cho ai đó nghe. Kể về cậu, về ngày mưa, về hạnh phúc mà tôi đã từng có.

Những ngày sau đó, cuộc sống vẫn tiếp diễn. Tôi vẫn đi học, vẫn gặp bạn bè, vẫn ngồi thư viện. Nhưng có gì đó thay đổi trong tôi. Tôi trở nên trân trọng hơn những điều nhỏ bé. Một nụ cười của lũ bạn, một bữa cơm ngon, một chiều nắng ấm. Tôi học cách sống từng khoảnh khắc, không lo lắng quá nhiều về tương lai, không tiếc nuối quá nhiều về quá khứ.

Minh hỏi tôi: “Sao dạo này mày vui vẻ thế Lan? Có chuyện gì tốt à?”

Tôi cười: “Không có gì đâu. Chỉ là… mình học được cách hạnh phúc thôi.”

“Cách hạnh phúc à?” Minh ngạc nhiên. “Nó là gì?”

“Là biết trân trọng những gì mình có. Là sống hết mình với hiện tại. Là không ôm giữ quá chặt, mà biết buông tay khi cần.” Tôi đáp.

Minh gật gù, nhưng tôi biết cô ấy không hiểu hết. Không sao. Có những điều trong đời, mỗi người phải tự trải nghiệm mới hiểu được.

Tôi vẫn thỉnh thoảng nghĩ về cậu. Tự hỏi cậu đang làm gì ở Nhật Bản. Cậu có hạnh phúc không? Cậu có nhớ về ngày mưa ấy không? Nhưng tôi không tìm kiếm câu trả lời. Tôi chỉ cần biết rằng, cậu đang ổn, đang theo đuổi ước mơ của mình. Và điều đó là đủ.

Có những đêm mưa, tôi vẫn lấy chiếc áo khoác ra, ôm vào lòng. Và mỉm cười. Mỉm cười khi nhớ về cậu, về nụ cười ấm áp, về ngày mưa tháng Mười ấy. Nó đã trở thành một phần của tôi – một phần đẹp đẽ, trong trẻo, như những giọt mưa đầu mùa.

Và tôi biết rằng, dù thời gian có trôi qua bao lâu, dù cuộc sống có thay đổi ra sao, tụi mình vẫn từng có nhau. Trong một khoảnh khắc đẹp đẽ của đời. Trong một ngày mưa. Trong một câu chuyện về hạnh phúc giản dị mà tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ.

Bây giờ, khi đã lớn hơn, trưởng thành hơn, tôi hiểu rằng: cuộc sống không phải lúc nào cũng cho ta những gì ta muốn. Nhưng nó luôn cho ta những gì ta cần. Nó dạy ta những bài học quý giá, dù đôi khi là qua nỗi đau, qua sự chia ly. Và quan trọng nhất, nó dạy ta rằng: hạnh phúc thật sự không phải ở đích đến, mà ở hành trình. Không phải ở việc sở hữu, mà ở việc trải nghiệm.

Tụi mình từng đi qua nhau một ngày mưa. Và ngày mưa ấy đã dạy tôi rất nhiều về cuộc sống, về tình yêu, về hạnh phúc. Nó không có kết thúc hoàn hảo như trong phim. Nhưng nó có điều quý giá hơn: nó có những kỷ niệm đẹp, những cảm xúc chân thành, và những bài học sâu sắc.

Và tôi nghĩ, đó chính là ý nghĩa thật sự của hạnh phúc. Không phải là có tất cả. Mà là biết trân trọng những gì ta đã có, dù chỉ là trong chốc lát.

Tôi cất chiếc áo khoác vào tủ, cất kỹ như một báu vật. Rồi tôi mở cửa sổ, để gió thu thổi vào. Ngoài kia, trời đang sắp sáng. Một ngày mới lại bắt đầu. Một ngày đầy hứa hẹn, đầy cơ hội. Và tôi sẵn sàng đón nhận nó, với tất cả trái tim mình.

Bởi vì tôi đã học được cách hạnh phúc. Cách sống từng khoảnh khắc. Cách yêu thương không cần sở hữu. Cách buông tay không cần quên đi.

Và tôi biết rằng, dù mai sau có gặp ai, có yêu ai, cậu sẽ mãi là một phần trong tôi. Một phần đẹp đẽ, trong sáng, như ngày mưa ấy. Như chiếc áo khoác ấy. Như nụ cười ấy.

Cảm ơn cậu. Cảm ơn vì đã xuất hiện trong đời tôi, dù chỉ là thoáng qua. Cảm ơn vì đã dạy tôi về hạnh phúc, về cuộc sống, về tình yêu. Cảm ơn vì đã để lại cho tôi một câu chuyện đẹp – một truyện ngắn hay về cuộc sống hạnh phúc mà tôi sẽ mãi trân trọng.

Tụi mình từng đi qua nhau một ngày mưa. Và tôi biết ơn vì điều đó. Biết ơn từng giọt mưa, từng khoảnh khắc, từng nụ cười. Biết ơn cuộc sống đã cho tôi cơ hội được gặp cậu, được yêu cậu, dù chỉ trong im lặng.

Và giờ đây, tôi sẵn sàng bước tiếp. Bước vào tương lai, với tất cả hy vọng và ước mơ. Biết rằng, dù có đi đâu, có làm gì, tôi sẽ luôn mang theo trong tim câu chuyện này. Câu chuyện về tụi mình. Về ngày mưa. Về hạnh phúc giản dị mà ta đôi khi quên mất: rằng chỉ cần một nụ cười, một cử chỉ tốt bụng, là đủ làm thay đổi cả một đời người.


Hết.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x