
Chương 6 | Bí Mật Hé Lộ – Nữ Vương Giữa Loạn Thế – Tiểu Thuyết Ngôn Tình Dân Quốc
Nữ Vương Giữa Loạn Thế – Tiểu Thuyết Ngôn Tình Dân Quốc Nữ Cường & Quân Phiệt Bá Đạo
Chương 6: Bí Mật Hé Lộ
Tóm tắt chương trước:
Tâm Vân đã chứng minh tài năng quân sự trong trận chiến biên giới, khiến Tiêu Phong ngày càng bị cuốn hút bởi trí tuệ và sức kháng cự của cô. Trong lửa chiến trận, tình cảm giữa họ bùng cháy mạnh mẽ qua những khoảnh khắc đam mê tàn nhẫn, nhưng bóng ma quá khứ vẫn rình rập với những bí mật chưa được hé lộ.
Chiều tà buông xuống phủ tướng quân như một tấm màn máu đỏ thẫm, ánh nắng cuối ngày lọt qua những ô cửa sổ cao, chiếu rọi lên phòng chiến sự đồ sộ với những cột đá chạm khắc rồng phượng uy nghiêm. Bản đồ chiến lược trải rộng trên chiếc bàn gỗ sồi bóng loáng, những vệt mực đỏ đánh dấu các tuyến phòng thủ hòa quyện với mùi thuốc súng còn vương vấn trong không khí ngột ngạt. Tiếng cười say sưa của thuộc hạ ăn mừng chiến thắng biên giới vang vọng từ ngoài sân, nhưng bầu không khí trong phòng lại căng thẳng như sợi dây đàn sắp đứt.
Tiêu Phong ngồi trên chiếc ghế cao chạm trổ tinh xảo, gương mặt góc cạnh lạnh lùng như điêu khắc từ đá granite được chiếu sáng bởi ánh lửa đèn dầu. Những vết sẹo ngang dọc trên khuôn mặt kể câu chuyện về vô số trận đánh đẫm máu, trong khi đôi mắt sắc lẹm như dao găm đang dán chặt vào tấm thư tình báo vừa được chuyển đến. Quân phục đen thẫm của hắn còn dính những vết bùn đất từ chiến trận, nhưng sức mạnh bá đạo vẫn tỏa ra từng cử chỉ, từng hơi thở.
Cánh cửa gỗ nặng nề của phòng chiến sự bật mở với tiếng kẽo kẹt, Tâm Vân bước vào với bước chân nhẹ nhàng nhưng kiên định. Mái tóc đen nhánh dài của cô đã được chải gọn gàng, không còn rối bù như những ngày đầu bị giam cầm, nhưng ánh mắt sắc sảo vẫn giữ ngọn lửa kiêu hãnh chưa bao giờ tắt. Chiếc áo dài truyền thống màu xanh thẫm ôm sát thân hình thon gọn, tuy đơn giản nhưng không thể che được khí chất nữ cường tự nhiên của cô.
“Ngài triệu ta đến?” Giọng nói của Tâm Vân vang lên trong căn phòng rộng lớn, êm ái nhưng ẩn chứa một sức mạnh khó tả. Cô dừng lại cách bàn làm việc vài bước, tư thế thẳng người như một nữ vương đang chờ lệnh, nhưng ánh mắt lại thách thức nhìn thẳng vào mặt Tiêu Phong.
Hắn không đáp lại ngay, thay vào đó nhấc tấm thư tình báo lên cao, để ánh sáng đèn dầu chiếu qua mặt giấy mỏng. Tiếng giấy xào xạc trong im lặng như tiếng sấm xa xa, báo hiệu cơn bão sắp ập đến. Khi cuối cùng hắn cất tiếng, giọng nói trầm khàn như tiếng sấm từ vực sâu:
“Ngươi có muốn biết thư này viết gì không?”
Tâm Vân không trả lời ngay, mà khẽ nghiêng đầu quan sát vẻ mặt của hắn. Nhiều tháng sống trong cảnh tù túng đã dạy cô cách đọc được sự nguy hiểm từ những biểu hiện tinh tế nhất. Và lúc này, cô cảm nhận được một thứ gì đó khác thường trong ánh mắt của Tiêu Phong – không phải cơn giận quen thuộc, mà là một sự lạnh lùng nguy hiểm hơn nhiều.
“Nếu ngài muốn ta biết, chắc hẳn sẽ cho ta đọc,” cô đáp với giọng điệu bình thản, nhưng đôi tay lại siết chặt vào nhau phía sau lưng.
Tiêu Phong đứng dậy từ ghế với cử chỉ chậm rãi nhưng đầy uy quyền. Bước chân nặng nề của hắn trên sàn đá mài tạo ra những tiếng vang đều đặn như nhịp tim đang dồn dập. Hắn tiến đến gần Tâm Vân, mỗi bước chân là một lời đe dọa thầm lặng, cho đến khi khoảng cách giữa họ chỉ còn vài tấc.
“Lãnh Tâm Vân,” hắn gọi tên cô với giọng điệu lạ lùng, từng âm tiết được phát âm rõ ràng như những chiếc đinh được đóng vào quan tài. “Con gái của Thái úy Lãnh Thiên Minh. Người thừa kế duy nhất của gia tộc Lãnh gia – một trong những gia đình quyền thế nhất triều đại trước khi ta tiêu diệt họ.”
Những từ ngữ ấy như tia sét đánh thẳng vào tim Tâm Vân. Cô cảm thấy máu trong người như đông đặc lại, hơi thở như bị nghẹt lại trong cổ họng. Nhưng cô không để cho mình tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn. Thay vào đó, cô ngẩng cao đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt hắn với một sự bất khuất không lay chuyển.
“Vậy ngài đã biết,” cô nói, giọng vẫn giữ được sự kiểm soát mặc dù bão tố đang cuồng nộ trong lòng. “Ta tưởng kẻ như ngài sẽ thông minh hơn thế.”
Tiêu Phong ném mạnh tấm thư xuống bàn, tiếng va đập vang vọng trong phòng như tiếng roi quất. Mắt hắn lóe lên ngọn lửa giận dữ, nhưng bên dưới là một thứ gì đó phức tạp hơn – có thể là thất vọng, có thể là đau đớn.
“Ngươi đã dối ta!” Hắn gầm lên, giọng nói như tiếng sấm trong đêm bão. “Từ ngày đầu tiên, ngươi đã lừa ta với thân phận giả mạo. Nha hoàn? Thật là một vở diễn hay!”
“Ta không bao giờ nói ta là ai,” Tâm Vân đáp trả, giọng vẫn bình tĩnh nhưng có chút cay đắng. “Ngài tự tưởng tượng ra thân phận cho ta. Ta chỉ không phủ nhận mà thôi.”
“Đừng cãi lý với ta!” Tiêu Phong lao tới, hai tay túm chặt vai cô với lực mạnh mẽ khiến cô nhăn mặt đau đớn. “Ngươi là con của kẻ thù ta! Máu của những kẻ ta đã giết đang chảy trong huyết quản ngươi!”
Tâm Vân không cố gắng thoát khỏi vòng tay hắn. Thay vào đó, cô nhìn thẳng vào mắt hắn, trong đó có những giọt nước mắt đang lấp lánh:
“Vậy thì giết ta đi,” cô thì thầm, giọng nói đầy thách thức. “Như ngài đã giết cha mẹ ta. Như ngài đã thiêu rụi nhà ta. Như ngài đã tàn sát cả gia tộc ta.”

Những từ ấy như dao găm đâm thẳng vào tim Tiêu Phong. Hắn buông tay, lùi lại một bước, mặt tái mét như người vừa nhìn thấy ma quỷ.
“Ngươi… ngươi có mặt trong đêm ấy?” Hắn hỏi, giọng run rẩy.
“Ta nhìn thấy tất cả,” Tâm Vân đáp, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. “Ta thấy ngài ra lệnh đốt nhà. Ta thấy ngài cười khi cha ta van xin tha mạng cho gia đình. Ta thấy ngài đứng nhìn khi mẹ ta bị lính của ngài…”
“Đủ rồi!” Tiêu Phong gầm lên, đưa tay che mặt như muốn xóa đi những hình ảnh khủng khiếp. “Đủ rồi!”
Nhưng Tâm Vân không dừng lại. Nước mắt giờ đây chảy ràn rụa, nhưng giọng nói vẫn kiên định:
“Ta ẩn trong tầng hầm suốt ba ngày ba đêm, nghe tiếng khóc thét của người thân, nghe tiếng lửa thiêu đốt tất cả những gì ta từng yêu thương. Ta sống sót chỉ để có ngày được đối mặt với ngài, để hỏi tại sao. Tại sao gia đình ta phải chết? Tại sao ta phải mất tất cả?”
Tiêu Phong đứng im như tượng đá, nhưng trong mắt hắn, Tâm Vân có thể thấy một cơn bão đang hoành hành. Hắn đấu tranh với những ký ức mà hắn đã cố gắng chôn vùi trong suốt nhiều năm qua.
“Cha ngươi…” hắn bắt đầu nói, giọng khan khàn. “Cha ngươi âm mưu lật đổ ta. Hắn liên minh với kẻ thù, cung cấp thông tin mật để họ tấn công ta.”
“Không!” Tâm Vân gào lên, giọng như dao cắt không khí. “Cha ta là người trung thành! Hắn chỉ muốn hòa bình cho dân chúng!”
“Hòa bình?” Tiêu Phong cười khổ, tiếng cười không có chút vui vẻ nào. “Trong loạn thế này, hòa bình chỉ là ảo tưởng của kẻ yếu đuối. Cha ngươi không hiểu điều đó.”
“Và ngài hiểu sao?” Tâm Vân đáp trả, bước tới gần hắn. “Ngài hiểu gì khi chỉ biết giết chóc? Khi biến mọi nơi thành đại dương máu?”
Đột nhiên, Tiêu Phong quay người, nắm lấy một thanh dao găm trên bàn và chĩa thẳng vào cổ Tâm Vân. Lưỡi dao lạnh buốt chạm vào làn da mềm mại của cô, một giọt máu nhỏ chảy dài.
“Ta nên giết ngươi ngay bây giờ,” hắn thì thầm, mắt đầy điên loạn. “Ta nên kết liễu dòng máu tội lỗi của gia tộc Lãnh.”
Nhưng Tâm Vân không sợ hãi. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, trong đó chỉ có sự bình tĩnh kỳ lạ:
“Vậy thì làm đi,” cô nói. “Nhưng trước khi chết, ta muốn hỏi ngài một câu: Tại sao ngài không thể giết ta?”
Câu hỏi ấy như một cái tát vào mặt Tiêu Phong. Tay hắn cầm dao bắt đầu run run, lưỡi dao rời khỏi cổ cô một chút.
“Ta… ta có thể giết ngươi bất cứ lúc nào,” hắn lắp bắp.
“Không,” Tâm Vân lắc đầu, một nụ cười đắng chát hiện trên môi. “Nếu ngài có thể, ngài đã làm từ lâu rồi. Ngài giữ ta sống không chỉ để tra tấn, mà vì ngài cần ta.”
“Cần ngươi để làm gì?” Tiêu Phong hỏi, mặc dù hắn có thể đã biết câu trả lời.
“Để cứu linh hồn ngài,” Tâm Vân đáp. “Giữa tất cả những kẻ xung quanh ngài – những kẻ sợ hãi, những kẻ nịnh bợ – chỉ có ta dám nói sự thật với ngài. Chỉ có ta dám nhìn thẳng vào mắt ngài mà không run sợ.”
Tiêu Phong buông tay, dao găm rơi xuống sàn với tiếng kim loại lạnh lùng. Hắn lùi lại, dựa vào bàn làm việc như thể mất hết sức lực.
“Ngươi không biết ta đã làm gì,” hắn nói, giọng đầy đau đớn. “Ngươi không biết bao nhiều người đã chết dưới tay ta.”
“Ta biết,” Tâm Vân đáp, bước tới gần hắn. “Nhưng ta cũng biết ngài không phải lúc nào cũng như thế. Có điều gì đó đã biến ngài thành quái vật này.”
Tiêu Phong ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt có một nỗi đau sâu thẳm:
“Ngươi muốn biết sự thật sao? Về lý do ta trở thành như thế này?”
Tâm Vân gật đầu, không nói gì.
Hắn hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu kể:
“Ta sinh ra trong một gia đình nghèo khổ ở ngoại ô thành phố. Cha ta chết trong một trận đánh khi ta mới năm tuổi. Mẹ ta phải làm việc cật lực để nuôi sống chúng ta anh em. Nhưng những kẻ quyền thế không để chúng ta yên. Họ đến, cướp đi tất cả, thậm chí cả mẹ ta…”
Giọng hắn nghẹn lại, fists clenched chặt đến mức khớp xương tái trắng.
“Ta thề từ ngày đó sẽ có được quyền lực. Sẽ không bao giờ để ai có thể làm tổn thương ta nữa. Ta sẽ mạnh mẽ đến mức mọi người đều phải sợ ta.”
“Và ngài đã thành công,” Tâm Vân nói nhẹ nhàng. “Nhưng liệu ngài có thực sự hạnh phúc?”
Tiêu Phong nhìn cô với ánh mắt đầy ngạc nhiên, như thể đây là lần đầu tiên ai đó hỏi hắn câu ấy.
“Hạnh phúc?” Hắn lặp lại từ đó như thể nó là thứ gì đó xa lạ. “Ta không cần hạnh phúc. Ta cần quyền lực.”
“Ngài nói dối,” Tâm Vân nói, giọng rất chắc chắn. “Mỗi đêm ta thấy ngài đứng một mình trên ban công, nhìn ra ngoài với ánh mắt như kẻ đang chìm đắm trong nỗi cô đơn. Ngài có tất cả – quyền lực, tài sản, quân đội – nhưng ngài vẫn trống rỗng bên trong.”
Những lời ấy như những mũi tên bắn thẳng vào tim Tiêu Phong. Hắn quay đi, không muốn để cô thấy sự yếu đuối trong mắt mình.
“Ngươi nghĩ ngươi hiểu ta?” Hắn hỏi, giọng cay đắng. “Ngươi nghĩ vài tháng quan sát đã cho ngươi quyền đánh giá cuộc đời ta?”
“Không,” Tâm Vân lắc đầu. “Nhưng ta hiểu nỗi đau. Ta cũng đã mất tất cả, cũng đã cô đơn, cũng đã thù hận. Sự khác biệt là ta không để nó biến ta thành quái vật.”
“Vậy ngươi muốn gì?” Tiêu Phong quay lại đối diện cô, mắt đỏ hoe. “Ngươi muốn ta ăn năn? Muốn ta xin lỗi vì đã giết gia đình ngươi?”
“Ta muốn ngài thay đổi,” Tâm Vân đáp, giọng kiên định. “Ta muốn ngài nhận ra rằng quyền lực thật sự không đến từ nỗi sợ, mà từ lòng kính trọng.”
Tiêu Phong bật cười, một tiếng cười lạnh lùng và tàn nhẫn:
“Thay đổi? Ngươi thật ngây thơ. Ta đã giết hàng nghìn người. Máu dính trên tay ta không thể rửa sạch.”
“Có thể,” Tâm Vân gật đầu. “Nhưng ngài có thể thay đổi tương lai. Ngài có thể dừng lại việc giết chóc vô nghĩa.”
“Và tại sao ta phải tin ngươi?” Hắn hỏi, bước tới gần cô. “Tại sao ta không nghĩ ngươi chỉ đang tìm cách trả thù?”
Tâm Vân nhìn thẳng vào mắt hắn, và trong giây phút đó, Tiêu Phong thấy được tận đáy tâm hồn cô. Không có thù hận, không có lừa dối – chỉ có một hy vọng mong manh nhưng chân thành.
“Bởi vì nếu ta chỉ muốn trả thù, ta đã có rất nhiều cơ hội,” cô nói. “Ta có thể đầu độc ngài, có thể giết ngài trong lúc ngài ngủ, có thể tiết lộ kế hoạch của ngài cho kẻ thù. Nhưng ta không làm thế.”
“Vậy tại sao?”
Tâm Vân im lặng một lúc, rồi nói với giọng rất nhẹ:
“Bởi vì ta thấy con người thật của ngài. Bên dưới tất cả sự tàn bạo đó là một người đàn ông đã bị tổn thương quá nhiều. Và ta tin rằng người đàn ông đó vẫn còn có thể được cứu.”
Những từ ấy khiến Tiêu Phong choáng váng như bị sét đánh. Bao nhiều năm qua, chưa ai dám nói với hắn những điều như thế. Chưa ai nhìn thấy con người bên trong lớp vỏ quái vật mà hắn đã tạo ra.
Hắn bước tới gần cô, rất gần, đến mức có thể cảm nhận hơi thở ấm của cô trên làn da. Mắt hắn dán chặt vào gương mặt cô, tìm kiếm dấu hiệu của sự lừa dối.
“Ngươi có biết ngươi đang mạo hiểm mạng sống mình không?” Hắn thì thầm.
“Ta biết,” cô đáp, không hề rùng mình trước sự gần gũi của hắn.
“Vậy tại sao ngươi làm thế?”
Tâm Vân ngẩng mặt nhìn hắn, và trong khoảnh khắc đó, một thứ gì đó đã thay đổi giữa họ. Không khí trong phòng như nặng hơn, điện tích như chạy qua da thịt của cả hai.
“Bởi vì ta đã yêu ngài,” cô thì thầm.
Những từ ấy như sét đánh giữa trời quang. Tiêu Phong đứng sững, mắt mở to không thể tin được những gì vừa nghe.
“Ngươi… ngươi nói gì?”
“Ta yêu ngài,” Tâm Vân lặp lại, giọng tuy run rẩy nhưng kiên định. “Ta ghét bản thân vì điều đó, ta đã cố gắng chống lại nó, nhưng ta không thể. Ta yêu ngài, Tiêu Phong.”
Tên của hắn từ môi cô phát ra như một lời cầu nguyện, một lời thú tội, một lời nguyền. Tiêu Phong cảm thấy như có ai đó vừa nắm chặt tim hắn, vừa đau đớn vừa kỳ diệu.
“Ngươi không thể yêu ta,” hắn nói, giọng run run. “Ta đã giết gia đình ngươi.”
“Ta biết,” cô gật đầu, nước mắt lăn dài. “Và ta ghét bản thân vì không thể ngừng yêu ngài. Nhưng tình cảm không theo lý trí. Tim ta đã chọn ngài, dù não ta biết điều đó là sai trái.”
Tiêu Phong đưa tay lên, ngần ngại một lúc rồi nhẹ nhàng chạm vào má cô, lau đi những giọt nước mắt:
“Ngươi thật điên rồ,” hắn thì thầm.
“Có lẽ thế,” cô mỉm cười qua nước mắt. “Nhưng đó là sự thật của ta.”
Khoảnh khắc đó, thế giới như ngừng lại. Không có chiến tranh, không có thù hận, chỉ có hai người đàn ông và đàn bà đứng đối diện nhau trong ánh sáng chiều tà, mỗi người mang trong lòng những vết thương sâu hoắm nhưng cũng là hy vọng mong manh.
Tiêu Phong cúi xuống, môi hắn chạm vào môi cô trong một nụ hôn nhẹ nhàng, khác hoàn toàn với những lần trước đây đầy bạo lực và sở hữu. Đây là nụ hôn của sự thú nhận, của việc đầu hàng, của tình yêu mới chớm nở giữa đống tro tàn của thù hận.
Khi họ rời môi nhau, Tiêu Phong tựa trán vào trán cô:
“Ta cũng yêu ngươi,” hắn thú nhận, giọng như tiếng thì thầm của linh hồn. “Và ta ghét bản thân vì điều đó. Ta ghét việc ngươi khiến ta yếu đuối.”
“Yêu ai đó không phải là yếu đuối,” Tâm Vân nói, tay chạm nhẹ vào má hắn. “Đó là can đảm.”
Họ đứng ôm nhau trong im lặng, cảm nhận nhịp tim của nhau, cảm nhận sức nóng của da thịt, cảm nhận sự hiện diện của nhau như một điều kỳ diệu giữa thế gian đầy tàn khốc này.
Nhưng khoảnh khắc bình yên đó không kéo dài lâu. Tiếng động từ bên ngoài – tiếng bước chân chạy, tiếng la hét – xuyên qua cánh cửa dày, kéo họ trở lại hiện thực.
“Tướng quân! Tướng quân!” Một thuộc hạ gõ cửa dồn dập. “Tin khẩn cấp!”
Tiêu Phong và Tâm Vân buông nhau ra, hai người đều biết khoảnh khắc riêng tư đã kết thúc. Hắn chỉnh lại quần áo, lấy lại vẻ lạnh lùng đầy uy quyền:
“Vào!”
Thuộc hạ lao vào, mặt tái mét:
“Tướng quân, có tin tình báo về âm mưu ám sát từ phe địch. Họ đã cử sát thủ đến phủ!”
Mắt Tiêu Phong lập tức sáng lên ngọn lửa chiến đấu:
“Bao nhiều người? Họ ở đâu?”
“Chưa rõ số lượng, nhưng theo tin tức, họ đã len lỏi vào thành phố từ sáng sớm. Có thể sẽ hành động trong đêm nay.”
Tiêu Phong gật đầu, tâm trí đã chuyển sang chế độ chiến đấu:
“Tăng cường bảo vệ quanh phủ. Triệu tập các đội trưởng họp ngay. Và…”
Hắn dừng lại, nhìn về phía Tâm Vân. Trong mắt cô, hắn thấy không phải nỗi sợ mà là quyết tâm.
“Ta muốn tham gia,” cô nói trước khi hắn kịp mở miệng.
Thuộc hạ nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, rồi quay sang nhìn Tiêu Phong chờ ý kiến. Hắn im lặng một lúc, cân nhắc.
“Không,” hắn cuối cùng lắc đầu. “Quá nguy hiểm.”
“Nguy hiểm?” Tâm Vân bước tới, ánh mắt thách thức. “Ta đã sống qua đêm gia đình ta bị tàn sát, sống qua những tháng ngày trong tù, và ngài nói với ta về nguy hiểm?”
“Điều đó khác,” Tiêu Phong nói cứng rắn. “Đây là chiến đấu.”
“Và ta đã chứng minh ta có thể chiến đấu ở biên giới,” cô đáp trả. “Hay ngài đã quên kế sách của ta đã cứu mạng bao nhiều người?”
Thuộc hạ nghe câu chuyện, mắt mở to kinh ngạc. Tin đồn về tài năng quân sự của “nữ tù nhân” đã lan truyền trong quân đội, nhưng ít ai biết chi tiết.
Tiêu Phong nhìn cô với ánh mắt phức tạp. Hắn biết cô nói đúng – tài năng của cô trong chiến lược đã được chứng minh. Nhưng cảm xúc mới chớm nở khiến hắn muốn bảo vệ cô khỏi mọi nguy hiểm.
“Tướng quân,” thuộc hạ chen vào, giọng run rẩy. “Thời gian không nhiều. Chúng ta cần quyết định nhanh.”
Tiêu Phong nhìn Tâm Vân lần cuối, thấy sự kiên định không lay chuyển trong mắt cô. Hắn biết dù có cấm, cô cũng sẽ tìm cách tham gia.
“Được,” hắn gật đầu cứng nhắc. “Nhưng ngươi ở bên ta. Không được rời khỏi tầm mắt ta.”
Nụ cười thắng lợi nở trên môi Tâm Vân:
“Như ngài muốn.”
Một giờ sau, đại sảnh phủ tướng quân trở thành căn cứ tác chiến tạm thời. Bản đồ thành phố được trải rộng trên bàn lớn, những ngọn đèn dầu sáng rực chiếu sáng từng con phố, từng ngõ hẻm. Các đội trưởng tập trung quanh bàn, mặt ai nấy đều căng thẳng.
“Theo tin tình báo, có ít nhất mười sát thủ đã len vào thành,” một đội trưởng báo cáo. “Chúng ta đã phát hiện dấu vết ở khu chợ đêm và khu ổ chuột phía đông.”
Tiêu Phong gật đầu, tay chỉ vào bản đồ:
“Chia làm ba nhóm. Nhóm một canh gác các cổng vào phủ. Nhóm hai tuần tra khu vực xung quanh. Nhóm ba…”
“Nhóm ba nên là đội săn tìm chủ động,” Tâm Vân chen vào, ngón tay chỉ vào những khu vực trên bản đồ. “Sát thủ thường ẩn nấp ở những nơi có nhiều lối thoát. Khu ổ chuột, khu chợ cũ, và đặc biệt là khu mộ địa phía bắc.”
Mọi người nhìn cô với vẻ ngạc nhiên. Một đội trưởng hỏi:
“Tại sao cô lại biết điều đó?”
Tâm Vân mỉm cười lạnh:
“Bởi vì nếu ta là sát thủ, đó cũng là nơi ta sẽ chọn.”
Tiêu Phong nhìn cô với ánh mắt thán phục pha lẫn lo lắng. Trí thông minh của cô một lần nữa khiến hắn kinh ngạc, nhưng cũng khiến hắn nhận ra cô nguy hiểm thế nào nếu trở thành kẻ thù.
“Lời đề nghị hợp lý,” hắn gật đầu. “Đội trưởng Lý, ngươi dẫn nhóm ba đi kiểm tra những khu vực đó.”
“Dạ!” Đội trưởng Lý chào.
“Còn ta sẽ làm gì?” Tâm Vân hỏi.
“Ngươi ở đây, với ta,” Tiêu Phong đáp một cách dứt khoát.
Nhưng Tâm Vân lắc đầu:
“Không. Nếu ta chỉ ngồi đây chờ đợi, ta không thể giúp gì cả. Hãy để ta đi với nhóm tuần tra.”
“Tuyệt đối không!”
“Tại sao?” Cô hỏi thẳng, không sợ sự giận dữ đang dâng lên trong mắt hắn. “Vì ngài sợ ta chết? Hay vì ngài sợ ta trốn?”
Câu hỏi như một cái tát vào mặt Tiêu Phong. Hắn nhìn cô với ánh mắt phức tạp, biết rằng mình không thể trả lời thành thật trước mặt thuộc hạ.
“Bởi vì ta cần ngươi ở đây để phân tích tình hình,” hắn cuối cùng nói. “Nếu có thông tin mới, ta cần lời khuyên của ngươi.”
Tâm Vân biết đó chỉ là cái cớ, nhưng cô cũng hiểu vị trí khó xử của hắn. Cô gật đầu:
“Được. Ta sẽ ở lại.”
Các đội trưởng nhận lệnh và rời đi, để lại Tiêu Phong và Tâm Vân trong căn phòng rộng lớn. Ánh sáng từ những ngọn đèn tạo ra những bóng đen nhảy múa trên tường, như những con ma của quá khứ đang rình rập.
“Ngài thật sự lo lắng cho ta,” Tâm Vân nói, không phải câu hỏi mà là khẳng định.
Tiêu Phong không trả lời ngay, mà đi đến cửa sổ nhìn ra sân phủ đang được canh gác nghiêm ngặt.
“Ta không thể mất ngươi,” hắn cuối cùng thú nhận, giọng rất nhỏ.
“Tại sao?” Cô bước đến đứng bên hắn.
“Bởi vì ngươi là người duy nhất khiến ta cảm thấy mình vẫn còn là con người,” hắn quay lại nhìn cô. “Tất cả những người khác chỉ nhìn thấy quái vật. Chỉ có ngươi nhìn thấy cái gì khác.”
Tâm Vân chạm tay vào má hắn:
“Vì ta yêu ngài. Ta yêu cả quái vật lẫn con người bên trong.”
“Làm sao ngươi có thể yêu kẻ đã giết gia đình ngươi?” Hắn hỏi, giọng đầy đau khổ.
“Ta không biết,” cô thành thật đáp. “Có lẽ bởi vì ta hiểu nỗi đau đã tạo ra ngài. Có lẽ bởi vì ta thấy được con người mà ngài có thể trở thành.”
Tiêu Phong ôm cô vào lòng, ôm chặt như sợ cô sẽ biến mất:
“Nếu ta thay đổi… nếu ta trở thành người mà ngươi muốn… liệu ngươi có ở lại bên ta không?”
“Ta sẽ ở lại,” cô thì thầm vào tai hắn. “Dù ngài có thay đổi hay không.”
Họ đứng ôm nhau trong im lặng, cảm nhận sức ấm của nhau giữa đêm lạnh đầy nguy hiểm. Nhưng yên bình không kéo dài lâu.
Tiếng la hét từ bên ngoài xé toạc bầu không khí:
“Địch tấn công! Địch tấn công!”
Tiêu Phong và Tâm Vân lập tức tách ra, mọi giác quan đều căng thẳng. Hắn nhanh chóng lấy kiếm, trong khi cô cầm một thanh dao găm từ bàn.
“Đi ra ban công,” hắn ra lệnh. “Ta cần thấy tình hình.”
Họ chạy ra ban công, nhìn xuống sân phủ. Cảnh tượng dưới đó khiến cả hai đều giật mình.
Lửa bùng cháy ở nhiều nơi, khói đen ngút trời. Tiếng kim loại va chạm vang vọng khi lính canh đang chiến đấu với những bóng đen lao vào từ nhiều hướng. Máu đỏ thấm đất, tiếng kêu thét đau đớn xé toạc không khí đêm.
“Chúng đã vào được trong,” Tiêu Phong nghiến răng. “Có kẻ phản bội.”
“Hay chúng thông minh hơn chúng ta tưởng,” Tâm Vân quan sát kỹ tình hình bên dưới. “Nhìn kìa – chúng tấn công từ ba hướng cùng lúc, nhưng hướng chính là phía tây. Đó chỉ là đòn đánh lạc hướng.”
“Ý ngươi là gì?”
“Mục tiêu thật của chúng không phải ở sân. Chúng muốn lên được tầng trên, đến phòng ngài.”
Tiêu Phong nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên rồi kinh phục:
“Ngươi đúng rồi. Vậy chúng sẽ đến từ đâu?”
Tâm Vân nhìn quanh, phân tích cấu trúc của tòa nhà:
“Nếu ta là chúng… ta sẽ lẻn vào từ phía sau, leo lên qua kho vũ khí, rồi đi qua hành lang phụ để tránh lính canh chính.”
“Vậy ta sẽ đợi chúng ở hành lang đó,” Tiêu Phong quay người về phía cửa.
“Không,” Tâm Vân kéo tay hắn. “Đó cũng là điều chúng mong đợi. Ta có kế khác.”
Cô chỉ vào một lối đi bí mật mà cô đã phát hiện trong những tháng sống ở đây:
“Chúng ta sẽ đi xuống, vòng ra sau lưng chúng. Khi chúng vào tòa nhà, ta sẽ cắt đường thoát, sau đó tiêu diệt từng nhóm một.”
Tiêu Phong nhìn cô như nhìn một thiên tài quân sự:
“Nguy hiểm quá. Nếu tính sai…”
“Thì chúng ta chết,” cô nói bình thản. “Nhưng nếu ta chỉ ngồi đây chờ, chúng ta cũng chết. Ít ra cách này ta còn có thể chủ động.”
Hắn im lặng một lúc, rồi gật đầu:
“Được. Ta tin ngươi.”
Mười phút sau, họ đang di chuyển trong bóng tối qua những lối đi ít người biết. Tâm Vân dẫn đường với sự chắc chắn đáng kinh ngạc, mỗi bước chân đều im lặng như mèo rừng săn mồi.
“Ngươi biết rõ nơi này hơn ta tưởng,” Tiêu Phong thì thầm.
“Ta đã có nhiều thời gian để khám phá,” cô đáp nhẹ. “Và ta luôn chuẩn bị kế hoạch thoát thân.”
“Nhưng ngươi không bao giờ thoát.”
“Không,” cô dừng lại, quay nhìn hắn trong bóng tối. “Bởi vì ta nhận ra ta không muốn thoát.”
Ánh mắt họ gặp nhau trong bóng đêm, và một lần nữa, thế giới như ngừng lại. Nhưng tiếng bước chân từ phía trước kéo họ trở lại hiện thực.
Tâm Vân đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng, rồi chỉ về phía trước. Ba bóng đen đang di chuyển cẩn thận qua hành lang, mỗi người đều cầm vũ khí sáng lóa.
Tiêu Phong rút kiếm, nhưng Tâm Vân đặt tay lên cánh tay hắn, lắc đầu. Cô chỉ vào một lối rẽ khác, ra hiệu họ sẽ đi vòng.
Họ di chuyển như hai con báo đen, im lặng và chết người. Khi đến được vị trí thuận lợi, Tâm Vân ra hiệu tấn công.
Tiêu Phong lao ra khỏi bóng tối như một con thú dữ, kiếm vung tạo ra những vòng cung sáng. Sát thủ đầu tiên không kịp phản ứng, đầu văng xa khỏi thân thể trong một vòng máu đỏ.
Hai sát thủ còn lại quay lại, nhưng Tâm Vân đã lao đến từ phía sau. Dao găm trong tay cô đâm thẳng vào tim một tên, trong khi Tiêu Phong chém đôi tên cuối cùng.
“Ba tên,” Tiêu Phong đếm nhanh. “Còn ít nhất bảy nữa.”
“Không,” Tâm Vân lắc đầu, quan sát xác chết. “Nhìn trang phục và vũ khí của chúng. Đây không phải sát thủ thường. Chúng là vệ binh tinh nhuệ.”
“Ý ngươi là gì?”
“Chúng không đến để ám sát ngài,” cô nhận ra sự thật. “Chúng đến để bắt ta.”
Những từ ấy như sét đánh. Tiêu Phong nhìn cô với mắt mở to:
“Bắt ngươi? Tại sao?”
“Bởi vì ta là Lãnh Tâm Vân,” cô đáp với giọng đắng chát. “Con gái duy nhất của Thái úy Lãnh. Nếu họ có ta làm con tin, họ có thể đòi hỏi bất cứ điều gì.”
“Hoặc họ biết ngươi có giá trị với ta,” hắn nói, nhận ra sự thật đau đớn.
Tâm Vân nhìn hắn, trong mắt có sự hiểu biết buồn bã:
“Họ đã quan sát. Họ biết ngài… biết chúng ta…”
Cô không nói hết câu, nhưng cả hai đều hiểu. Tình cảm giữa họ đã được kẻ thù phát hiện và lợi dụng.
“Ta sẽ không để chúng chạm vào ngươi,” Tiêu Phong nói với giọng đầy quyết tâm sát khí.
“Và ta sẽ không để chúng dùng ta để làm tổn thương ngài,” cô đáp lại.
Họ nhìn nhau, cả hai đều hiểu rằng đêm nay sẽ quyết định tất cả.
Tiếng bước chân và giọng nói thì thầm từ nhiều hướng cho biết các sát thủ khác đang tiến gần. Tiêu Phong và Tâm Vân đứng lưng dựa lưng, sẵn sàng cho trận chiến cuối cùng.
“Dù chuyện gì xảy ra,” Tiêu Phong nói, “ta muốn ngươi biết rằng ta yêu ngươi.”
“Ta cũng yêu ngài,” cô đáp. “Và ta không hối hận.”
Những bóng đen bắt đầu xuất hiện từ khắp các hướng, vây quanh họ như đàn sói đói. Ánh sáng từ đèn dầu xa xa tạo ra những vệt sáng trên lưỡi dao, trên mặt đầy sát khí.
“Lãnh Tâm Vân,” một giọng nói từ trong bóng tối vang lên. “Chúng ta không muốn làm tổn thương cô. Hãy đi theo chúng ta một cách êm đẹp.”
“Ta sẽ không đi đâu cả,” cô đáp lại bằng giọng lạnh như băng.
“Thế thì chúng ta sẽ phải dùng vũ lực,” giọng nói ấy tiếp tục. “Và Tiêu Phong sẽ phải chết.”
“Hãy thử xem,” Tiêu Phong gầm lên, kiếm trong tay phát sáng như chớp.
Trận chiến bùng nổ.
Tiêu Phong như một con bão tàn khốc, kiếm vung tạo ra những vòng cung chết chóc. Máu bắn tung tóe, xác chết rơi xuống sàn. Nhưng sát thủ nhiều quá, liên tục lao tới từ mọi hướng.
Tâm Vân chiến đấu bên cạnh hắn với sự nhanh nhẹn và chính xác đáng kinh ngạc. Dao găm trong tay cô như có sinh khí riêng, tìm được các kẽ hở trong giáp của địch. Cô không có sức mạnh thể chất như Tiêu Phong, nhưng cô có trí thông minh và sự quyết tâm.
“Phía sau!” Cô la lên khi thấy một sát thủ lẻn đến gần.
Tiêu Phong quay người, chém đứt cổ tên đó, nhưng đã quá muộn để ngăn một thanh dao khác đâm về phía Tâm Vân.
Thời gian như chậm lại. Tâm Vân thấy lưỡi dao sáng bóng tiến về phía cô, biết rằng cô không thể tránh kịp. Cô nhắm mắt, chuẩn bị cho cái chết.
Nhưng cái chết không đến. Thay vào đó, cô nghe tiếng rên rỉ đau đớn.
Mở mắt, cô thấy Tiêu Phong đang đứng trước mặt, lưng hắn có thanh dao đâm xuyên qua. Máu đỏ ướt đẫm áo, nhỏ giọt xuống sàn.
“Không!” Cô gào lên, lao tới ôm hắn.
“Ta… ta ổn,” hắn nói yếu ớt, nhưng máu cứ chảy ra từ miệng.
Tâm Vân quay lại đối diện với các sát thủ còn lại, mắt cháy lửa hận thù. Trong tay cô, dao găm run rẩy không phải vì sợ hãi mà vì cơn giận dữ.
“Các ngươi muốn ta?” Cô nói với giọng lạnh như địa ngục. “Đây, ta đây. Nhưng trước tiên, ta sẽ giết hết tất cả!”
Cô lao vào trận chiến với sự điên cuồng của một người không còn gì để mất. Dao găm trong tay cô trở thành thần chết, cắt cổ, đâm tim, mổ bụng. Máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ trang phục trắng của cô.
Khi tên sát thủ cuối cùng ngã xuống, cô quay lại với Tiêu Phong. Hắn đang nằm dựa vào tường, mặt tái nhợt nhưng vẫn còn thở.
“Ngài không được chết,” cô khóc nức nở, ôm hắn vào lòng. “Ngài hứa sẽ thay đổi, hứa sẽ ở bên ta.”
“Ta… ta sẽ giữ lời hứa,” hắn thì thầm, tay run rẩy chạm vào má cô. “Nhưng ngươi… ngươi phải hứa với ta một điều.”
“Gì cũng được.”
“Hãy sống… sống cho cả hai chúng ta. Hãy làm những điều ta không thể làm. Hãy mang hòa bình đến thế gian này.”
“Đừng nói như ngài sắp chết,” cô khóc. “Ta sẽ cứu ngài.”
Nhưng họ đều biết vết thương quá nặng. Máu chảy quá nhiều.
“Ta yêu ngươi,” hắn nói với hơi thở cuối cùng. “Yêu ngươi hơn cả mạng sống…”
“Ta cũng yêu ngài,” cô thì thầm, hôn lên trán hắn. “Và ta sẽ nhớ ngài mãi mãi.”
Tiêu Phong mỉm cười lần cuối, rồi đôi mắt từ từ nhắm lại.
Tâm Vân ôm xác hắn, khóc như trời sập. Tất cả đau khổ, tất cả mất mát, tất cả tình yêu và thù hận đều tuôn trào ra trong những giọt nước mắt.
Nhưng rồi cô nghe thấy tiếng bước chân. Nhiều tiếng bước chân đang tiến gần.
Cô nhẹ nhẹ đặt Tiêu Phong xuống, đứng dậy lau khô nước mắt. Trong mắt cô lúc này không còn nỗi đau, chỉ có quyết tâm lạnh lùng.
Các thuộc hạ của Tiêu Phong xuất hiện, dẫn đầu là đội trưởng Lý. Họ nhìn cảnh tượng xung quanh với vẻ kinh hoàng – máu và xác chết khắp nơi, và tướng quân của họ đã chết.
“Tướng quân!” Đội trưởng Lý la lên, lao tới kiểm tra.
“Hắn đã chết,” Tâm Vân nói với giọng bình thản đáng sợ. “Chết để cứu ta.”
“Cô đã làm gì?” Một thuộc hạ hỏi với giọng cáo buộc.
Tâm Vân nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Ta đã làm những gì cần thiết. Và giờ ta sẽ tiếp tục làm những gì hắn muốn.”
Cô bước tới chiếc ghế chỉ huy, ngồi xuống với thái độ của một nữ hoàng.
“Từ giờ này,” cô tuyên bố với giọng không dung nạp sự phản đối, “ta sẽ lãnh đạo quân đội này. Ai không phục có thể ra đi.”
Các thuộc hạ nhìn nhau, không biết phải làm gì. Họ vừa chứng kiến “nữ tù nhân” chiến đấu như một nữ thần chiến tranh, giết chết hàng chục sát thủ tinh nhuệ để bảo vệ tướng quân.
Đội trưởng Lý bước tới, quỳ xuống trước cô:
“Thuộc hạ xin phục tùng.”
Một người quỳ, rồi hai người, rồi tất cả. Trong căn phòng đẫm máu, Lãnh Tâm Vân – từ một nữ tù nhân – đã trở thành lãnh tụ mới.
Cô nhìn về phía xác Tiêu Phong, trong mắt có nước mắt cuối cùng:
“Ta sẽ hoàn thành ước mơ của chúng ta,” cô thì thầm. “Ta hứa.”
Bên ngoài cửa sổ, bình minh đang ló dạng, ánh sáng đầu tiên xuyên qua bóng đêm. Một kỷ nguyên mới đã bắt đầu, với một nữ vương mới – được rèn giũa từ lửa hận và tình yêu, từ máu và nước mắt.